XtGem Forum catalog
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328014

Bình chọn: 8.5.00/10/801 lượt.

gật đầu :

– Muội tin.

Triệu Ngọc Thư ngạc nhiên hỏi :

– Muội tin ư ?

– Ưm…

– Lan muội, chuyện đó đâu có dễ ? Cả giang hồ chỉ có vật chí bảo quý giá nhất,

đâu dễ đem cho người chứ ? Cho dù với lý do nào đi nữa…

Tư Đồ Lan ngắt lời :

– Muội biết anh ta là người rất khảng khái, ngay cả bức tàng bảo đồ cũng thế,

không coi trọng như huynh đâu, theo muội thấy thì rất có khả năng.

– Nếu vậy thì Lệnh Hồ Dao Cơ đâu ? Xét về tình cảnh đó thì hai người phải gắn

bó nhau như bóng với hình mới phải chứ ?

– Huynh không nghe anh ta nói sao ? Lệnh Hồ Dao Cơ có việc phải đi nơi khác.

Triệu Ngọc Thư cười khẩy nói :

– Muội tin, nhưng ta không tin ! Ta dám đoán chắc rằng bức tàng bảo đồ nhất

định ở trong người hắn. Muội thử nghĩ xem, nếu hắn đã giao bức tàng bảo đồ để đổi lấy

Lệnh Hồ Dao Cơ thì cớ sao Cơ bà bà lại còn dùng trăm phương ngàn kế để giết hắn ?

Tư Đồ nghe thế cũng phần nào có lý, trầm ngâm một lúc mới nói :

– Nhưng muội thấy Lý Tồn Hiếu không phải là người xảo trá lừa bịp.

– Có thể như thế, nhưng trong trường hợp này, với một vật chí bảo như vậy có ai

lại giương ra ?

Tư Đồ Lan không đáp.

Triệu Ngọc Thư lại nói :

– Lan muội ! Nàng nên biết rằng một khi chúng ta đoạt được tấm bản đồ đó,

không những Quỳnh Dao Cung trở thành giàu có mà còn có thể xưng bá võ lâm.

– Muội biết. Thế nhưng để cưỡng đoạt vật của người khác, cho dù có thành bá

chủ võ lâm thì cũng chẳng vinh quang gì.

Triệu Ngọc Thư kêu lên :

– Ôi chao ! Muội nói gì vậy ? Cướp đoạt thì đã sao chứ ? Trên võ lâm xưa nay vẫn

thế… Biết bao người vì nó mà lưu huyết, mà bỏ mạng… Nếu muôi không đoạt lấy thì

người khác cũng cướp mất, bởi vì thứ chí bảo như vậy không thể ở trong tay một kẻ đần

! Vì sao người khác có thể cướp đoạt mà chúng ta không thể ?

Tư Đồ lan im lặng hồi lâu mới nói :

– Chưa gặp thì còn không biết hư thực ra sao. Nhưng khi gặp rồi muội mới thấy

chàng ta là người rất nhân hậu, so với huynh thì chàng nhân hậu hơn hiều !

– Nhân hậu ư ? Ta chỉ thấy hắn nhân hậu kiểu đàn bà…

– Còn huynh thì không nhân hậu kiểu đó chứ gì ?

Triệu Ngọc Thư nhíu mày cười nhạt nói :

– Cho dù thế nào thì trong trường hợp người khác tìm mọi cách giết mình mà lại

thả đối phương ra, ta không thể làm thế được !

– Chỉ vì khí độ của huynh không bằng người !

– Nhưng khí độ cao cả đến mức để cho người ta đường hoàng lấy đi mạng mình

thì đó là chuyện chưa từng nghe, chưa từng thấy !

– Thì bây giờ huynh đã thấy, đã nghe đó thôi !

– Nào, Lan muội ! Bây giờ chúng ta không bàn đến chuyện đó nữa được không ?

– Hừ, còn có chuyện gì đáng nói nữa chứ ? Người ta là truyền nhân của Đại Lôi

Âm Tư và Thiên Ngoại Thần Ma, huynh không nghe thấy sao ?

– Lan muội ! Khô Tâm hoà thượng của Đại Lôi Aâm Tự và Thiên Ngoại Thần Ma

tuy là hai đại kỳ nhân thật, nhưng chúng ta chỉ nghe truyền ngôn chứ có thấy họ đâu ?

– Vì chúng ta xuất đạo quá muộn !

– Giả sử dương thế thật có hai vị ấy thì đó là chuyện hai ba mươi năm trước. Từ

đó đến nay không ai gặp họ nữa, đúng không ?

– Ý của huynh là…

Triệu Ngọc Thư ngắt lời :

– Lan muội ! Sinh lão bệnh tử, không ai tránh được !

– Tôi hiểu ý huynh. Nhưng vạn nhất chàng ta đúng là truyền nhân của hai vị đó…

Triệu Ngọc Thư lắc đầu :

– Lan muội hiểu sai ý ta. Ta muốn rằng tiểu tử đó chỉ mới trên dưới hai mươi tuổi,

trừ phi hắn có thể nhập làm môn hạ của hai vị đó từ khi còn trong bụng mẹ, nếu không

thì làm sao lại có thể thành truyền nhân của hai vị đó được ? Ngoài ra ta nghe nói hai

kỳ nhân này tính tình rất quái dị, đặc biệt là Thiên Ngoại Thần Ma Độc Cô Trường

Minh. Vị này nhất quyết không nhận môn hạ, cho dù người ta có dập đến vỡ đầu cũng

mặc. Vậy tên tiểu tử này đâu dễ có phúc duyên lớn lao phi thường như vậy ?

Tư Đồ Lan nói :

– Muội không hiểu sai ý huynh. Nếu vạn nhất chàng ta đúng là truyền nhân của

hai vị đó thì huynh sẽ làm thế nào ? Tự lượng sức mình có thể địch được người ta mấy

chiêu ?

Triệu Ngọc Thư cười đáp :

– Giả sử như vậy thì ta cũng không có gì lo lắng. Ta với hắn sẽ đấu trí chứ không

đấu lực. Về chữ trí, muội cũng biết ta xưa nay chưa chịu thua ai.

Tư Đồ Lan nhếch môi cười nói :

– Huynh quá khiêm tốn rồi ! Theo muội thấy thì trí lực của huynh cao nhất trong

Tứ Khối Ngọc !

– Lan muội quá khen ! Đúng là cha mẹ sinh ta, nhưng chỉ muội mới thật biết ta !

– Nhưng giả dụ người ta tâm trí cũng không kém huynh thì huynh sẽ làm thế nào ?

– Lan muội sao quá đề cao địch như vậy ? Vì sao ta phải hao tâm tổn trí, bất chấp

tất cả để đạt được mục đích ? Chẳng qua vì hai chúng ta, vì Quỳnh Dao Cung mà thôi !

Lan muội thử nghĩ đến khi Quỳnh Dao Cung xưng bá võ lâm, uy danh hơn cả Hàn Tinh

và Lãnh Nguyệt, lúc đó hai ta sẽ vinh quang biết bao !

Tư Đồ Lan lạnh lùng đáp :

– Trước hết chớ nên đắc ý vội ! Tôi còn chưa quyết định lấy huynh !

Triệu Ngọc Thư trố mắt kêu lên :

– Lan muội ! Đến bây giờ sao muội còn…

– Tôi nói thật đấy !

Triệu Ngọc Thư hãnh diện ưỡn ngực nói :

– Lan muội thử tìm xem những anh hùng, những bậc tuấn mỹ trong thiên hạ, luận

về nhân phẩm lẫn võ học có ai so sánh được