
n tử thân hình ngũ đoản cứ ung dung đi trước dẫn Lý Tồn Hiếu đi
hết phố này qua phố khác, sau mấy chỗ rẽ đến một con hẻm.
Hắn chỉ tay vào hai cánh cửa sổ nhỏ cách đường không xa rồi tiếp tục đi thẳng.
Trung niên hán tử làm thế cũng dễ hiểu. Nếu bị phát hiện, mạng hắn coi như
chấm dứt.
Chỉ lát sau, Lý Tồn Hiếu đã đến trước cửa sổ đó. Chờ cho trung niên hán tử khuất
dạng không thấy nữa, chàng mới đưa mắt quan sát căn nhà. Trên cánh cổng sơn son có
treo một ngọn đèn lồng và tấm biển chỉ viết một chữ Cổ.
Trong nhà không có động tĩnh gì.
Lý Tồn Hiếu đưa tay gõ vào cánh cửa, nhưng chỉ gõ nhẹ một cái là cửa mở ra
ngay, thì ra nó chỉ được khép hờ mà không khoá.
Chàng đẩy cửa mở rộng ra rồi đưa mắt nhìn vào. Lối vào hẹp và rất sâu, tối om
không thấy gì.
Lý Tồn Hiếu do dự một chút rồi đi thẳng vào ngõ.
Qua hết khoảng sân hẹp, chàng thấy ngôi nhà có hai phòng nhưng cửa đều đóng
chặt, không nghe thấy thanh âm nào.
Thế nhưng trước phòng phía bắc có một người đang quỳ trước trường kỷ. Đó là nữ
nhân, bận hắc y, chỉ nhìn cách trang phục cũng biết nữ nhân này còn trẻ.
Lý Tồn Hiếu đứng quan sát một lúc nhưng không nghe có động tĩnh gì, chàng
nhíu mày rồi bước tới gần, cố ý bước mạnh chân.
Nhưng thiếu nữ vẫn quỳ không động đậy, mãi đến khi Lý Tồn Hiếu đến gần cửa
cũng không có gì phản ứng gì.
Thấy không tiện vào thêm, chàng đành dừng lại ho khan một tiếng.
Nữ nhân vẫn quỳ như cũ, chỉ hỏi một câu :
– Đã về rồi ư ?
Lý Tồn Hiếu đành lên tiếng :
– Cô nương…
Nữ nhân vội vàng quay lại.
Căn cứ vào khuôn mặt thì cô ta mới chưa đầy hai mươi tuổi, đầu cài một bông hoa
màu trắng.
Vừa nhìn thấy Lý Tồn Hiếu nữ nhân đã kinh hãi kêu lên :
– Ông là ai ?
Lý Tồn Hiếu bối rối đáp :
– Cô nương, tôi tìm một người…
Hắc nữ nhân liền đứng lên, hỏi tiếp :
– Tìm ai ?
Lý Tồn Hiếu trầm tĩnh lại hỏi :
– Đây có phải là nhà họ Cổ không ?
– Phải, ông tìm ai thế ?
– Tôi tìm chủ nhân của nhà này.
Hắc y nhân nói :
– Chính tôi là chủ nhân.
– Cô nương… ở một mình thôi sao ?
Hắc y nữ nhân mặt chợt sa sầm đáp :
– Vốn trong nhà có hai người nhưng chồng tôi mới mất, nay chỉ còn một mình
thôi.
Lý Tồn Hiếu bây giờ mới hiểu vì sao cô ta lại cài hoa trắng lên đầu, và chàng
còn phát hiện ra trên trường kỷ còn một ngọn bạch lạp đang leo lét.
Xem tình thế trước mắt, Lý Tồn Hiếu bỗng ngờ rằng trung niên hán tử đã chỉ
nhầm chỗ.
Chẳng lẽ một quả phụ trẻ tuổi thế này của Cổ gia mà lại là tâm phúc của Cơ bà
bà hay sao ?
Hắc y nữ nhân nghi ngờ hỏi :
– Ông tìm có sai chỗ không ?
Lý Tồn Hiếu chợt thấy khó xử, nhưng đột nhiên trong đầu nảy ra một ý, liền hỏi :
– Đại tẩu vừa rồi hỏi đã về rồi là chỉ…
Hắc y nữ nhân à một tiếng, trả lời :
– Đó là tiểu thúc của tôi vừa đi ra, tôi tưởng rằng chú ấy đã về.
Lý Tồn Hiếu hỏi tiếp :
– Vị đó đi đâu ? Và khi nào về ?
– Chú ấy ra phố mua đồ chỉ một lúc là về thôi. Ông tìm ông ấy phải không ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu.
Hắc y nữ nhân lại hỏi :
– Ông là bằng hữu của tiểu thúc tôi ?
– Đúng thế.
– Cũng là người trong giang hồ ?
– Không sai.
– Vậy thì xin mời ông vào nhà, chú ấy sẽ về ngay…
Nói xong mở cửa ra mới khách.
Lý Tồn Hiếu chắp tay cảm ơn rồi bước vào nhà.
Toạ định xong, hắc y nữ nhân rót cho khách một chén trà hỏi :
– Xin cho biết quý tính ?
– Không dám, tôi họ Lý.
– Thì ra là Lý huynh đệ. Lý huynh đệ từ đâu đến ?
– Tôi cũng ở trong Kim Hoa Thành này, vừa ở phía tây thành đấn.
Nữ nhân lại hỏi :
– Lý huynh đệ cũng là người của Lãnh Nguyệt Môn ư ?
Lý Tồn Hiếu thấy lòng rộn lên. Bây giờ thì có thể khẳng định đến không sai chỗ
rồi.
Chàng gật đầu đáp :
– Đúng thế !
Nữ nhân lại hỏi tiếp :
– Nghe nói Lãnh Nguyệt Môn không ở Kim Hoa Thành này nữa. Vì sao ở đây tốt
thế mà lại chuyển đi ?
– Việc đó tôi không được rõ.
Chàng chợt cảm thấy mùi hương xộc vào mũi rất gắt, nhưng người ta có việc như
thế thì đành chịu, cũng không tiện bỏ đi.
Chỉ nghe nữ nhân nói tiếp :
– Lý huynh đệ thật kín miệng, cũng như tiểu thúc tôi vậy. Hỏi gì cũng không chịu
nói…
Chợt bên ngoài có tiếng bước chân…
Hắc y nhân đứng lên nói :
– Chú ấy về rồi !
Quả nhiên một người đã vào tới sân, chính là trung niên hán tử thân hình ngũ
đoản.
Hắn dừng trước cửa, cất tiếng cười quái dị nói :
– Thì ra Lý gia đã vào tệ thất rồi !
Lý Tồn Hiếu chợt hiểu mình đã bị lừa liền đứng bật dậy, nào ngờ cứ ngồi yên thì
chưa việc gì, khi đứng lên thì chợt thấy toàn thân choáng voáng ngồi phịch trở xuống.
Trung niên hán tử cười độc địa :
– Lý gia, đừng động đậy mà có hại ấy !
Lý Tồn Hiếu cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng cố gượng hỏi :
– Ngươi là…
Trung niên hán tử cười hắc hắc hai tiếng, trả lời :
– Vinh hạnh được Lý gia thỉnh giáo. Tôi là người của Quỳnh Dao Cung.
Lý Tồn Hiếu chợt sửng sốt.
Chàng bỗng nhiên nghiến răng điểm ra một chỉ.
Tên hán tử kêu lên một tiếng lảo đảo lùi lại mấy bước nhưng không ngã.
Nếu vào lúc bình thường, một chỉ của chàng có thể nát đá xuyên thép, thế mà
bây giờ chỉ làm tên hán tử thân hình ngũ đoản lùi lại có mấy bước thôi.
Chàng cố đứng lên nhưng bỗng thấy mắt tối sầm. Tr