XtGem Forum catalog
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327841

Bình chọn: 10.00/10/784 lượt.

giải, dược tính lập tức phát tác và chỉ khi dục vọng được thỏa mản,

dược tính mới được giải trừ.

Chàng kinh hoàng tránh đi lần nữa rồi xuất chỉ điểm vào huyệt đạo ở thắt lưng Tư

Đồ Lan cho khỏi ngã, thế nhưng hai cánh tay của cô ta vẫn ôm ghì lấy cổ chàng.

Lý Tồn Hiếu gỡ nhẹ hai tay thiếu nữ ra, nhìn vào bộ mặt đỏ bừng đang dần dần

tái lại, chưa biết trong trường hợp này phải xử trí thế nào.

Nếu giải khai huyệt đạo cho cô ta, cho dù có chờ thêm vài canh giờ thì diễn biến

vẫn hoàn như trước.

Để cô ta ở lại đây mà huyệt đạo lại bị khống chế thì sẽ rất nguy hiểm, vì Triệu

Ngọc Thư có thể quay lại bất cứ lúc nào.

Thủ hạ mà Tư Đồ Lan mang theo tới đây chỉ có hai người, và bất hạnh thay cả hai

đều đã chết.

Chỉ còn một biện pháp duy nất là đưa cô ta về Quỳnh Dao Cung.

Thế nhưng chàng ôm một thiếu nữ huyệt đạo bị khống chế huyệt đạo đi xa như

thế cũng không tiện.

Hơn nữa chàng còn nhiều việc cấp thiết phải làm…

Nhưng vốn là người giàu lòng nhân hậu, suy đi tính lại, chàng thấy rõ ngoài biện

pháp đưa Tư Đồ Lan về Quỳnh Dao Cung, không còn cách nào khác.

Về đạo nghĩa, chàng không thể bỏ mặc Tư Đồ Lan.

Chung quy cũng chỉ tại chàng nhúng tay vào quá nhiều chuyện !

Lý Tồn Hiếu thở dài rồi ôm Tư Đồ Lan đi xuống đồi…

oOo

Hiệp Cốt Nhu Trường

Đã có thơ vịnh Vu Sơn :

Vu Sơn sương chiều phủ

Đỉnh núi chọc trời xanh.

Gió đưa mây quấn quýt

Ru giấc ngủ yên lành

Lại có thi nhân tức cảnh về Thần Nữ Phong :

Thần nữ nguy nga giữa cõi trần

Nghìn đời nhưng vẫn thanh tân

Trước cảnh thiên nhiên ta chấp bút

Như thể làm thơ tặng mỹ nhân.

Một thi nhân đời Đường khi đến thăm Thần Nữ Phong lại có thơ rằng :

Vượn kêu lảnh lót đầu non,

Mây bay cuối đỉnh đầu

Xả Kỷ Vị Nhân

Chàng buông bát đũa xuống thì Xuân Lan, đến bên cười hỏi :

– Thiếu hiệp không ăn nữa đi ?

– Đa tạ cô nương tôi no rồi.

– Thiếu hiệp thấy ngon miệng không ?

– Rất ngon ! Tôi chưa bao giờ ăn một bữa ngon như thế…

Chàng nói đúng một nửa. Quả là thức ăn rất ngon, nhưng chẳng biết chàng có

ngon miệng không ?

– Thiếu hiệp quá khen ! Vừa rồi chúng tôi thấy thiếu hiệp ăn mà tâm trí để tận

đâu… Chút nữa gắp đũa vào rượu khiến chúng tôi phải nhịn cười !

– Thế ư, cô nương ? Không có chuyện gì đâu. Bây giờ tôi muốn đến xem Tư Đồ cô

nương một chút, có tiện không ?

– Tiện chứ ? Sao lại không ?Thiếu hiệp là tân lang của cô nương rồi mà, sao lại

không đi được ? Ngài nghĩ ra cách cứu cô nương rồi ư ?

– Không… tôi chỉ muốn đến xem sao.

Xuân Lan nói :

– Tỳ nữ xin dẫn đường… Tam muội, tứ muội hãy ở lại đây thu dọn, còn nhị muội

hãy theo ta hầu bồi thiếu hiệp.

Lý Tồn Hiếu đứng lên nói với Thu Cúc và Đông Mai :

– Phiền hai vị cô nương lo giúp.

Nói xong chàng theo Xuân Lan ra cửa, Hạ Hà đi sau chàng, hiển nhiên có ý đề

phòng chàng đi mất.

Lý Tồn Hiếu biết rõ như vậy nhưng chàng không có ý định đó. Nếu chàng muốn

đi thì không ai cản được chàng.

Qua khỏi Bát trận đồ thì rẽ sang phải đi trên con đường nhỏ rải đá, hai bên hoa

nở ngát hương.

Ba người qua nhiều cung điện, hành lang với nhiều lối rẽ, cuối cùng họ dừng lại

trước một khung cửa hình bán nguyệt có rèm che kín, trước cửa có bốn tên thiếu nữ bận

áo hoa, lưng đeo kiếm đứng nghiêm.

Thấy Lý Tồn Hiếu, bốn thiếu nữ vội cúi chào :

– Kiến quá thiếu hiệp.

Chàng vội đáp lễ.

Xuân Lan hỏi ngay :

– Cung chủ có đây không ?

Một thiếu nữ đáp :

– Cung chủ vừa mới ở đây về cung xong. Thiếu hiệp muốn gặp cung chủ ư ?

Xuân Lan đáp :

– Không phải. Ta chỉ nói thế thôi, thiếu hiệp đến xem cô nương.

Một tên thiếu nữ vén rèm hoa lên.

Đứng ngoài nhìn vào chỉ thấy rèm treo từng lớp mà không thấy gì.

Xuân Lan đi trước vén màn đi sâu vào.

Đột nhiên Lý Tồn Hiếu thấy sáng bừng lên. Chàng thấy mình đứng trong một

cung điện rất lộng lẫy, cột chạm rồng giát ngọc, trần nhà treo mười sáu ngọn cung đăng

lưu ly, trần thiết vô cùng sang trọng.

Tư Đồ Lan nằm trên chiếc giừơng bát bảo buông màn mỏng, mình đắp chăn

gấm, dáng như đang ngủ say .

Xuân Lan tới bên giường vắt màn lên rồi quay lại nói :

– Mời thiếu quá bước lại gần !

Lý Tồn Hiếu liền thấy lúng túng khó xử, nhưng cũng đến bên giường xem.

Tư Đồ Lan sắc diện vẫn hồng hào, hơi thở đều đặn như không có gì đe doạ đến

tính mạng.

Hạ Hà chợt cúi đầu lau mắt nói :

– Cô nương thật tội nghiệp… không biết rằng chỉ còn…

Nói tới đó đột nhiên ngừng bặt.

Xuân Lan quát khẽ :

– Nhị muội sao thế ? Đây là chỗ nào chứ ?

– Muội có lỗi… muội thương quá, nhịn không nổi…

– Chẳng phải thiếu hiệp đã đến thăm cô nương rồi sao ?

Chợt có tiếng chân vang lên ở cửa, màn trướng lay động, tiếp đó một thiếu nữ áo

hoa hiện ra nói :

– Cung chủ đến !

oOo

Quỳnh Dao Cung chủ dẫn theo hai tên tỳ nữ bận cung trang đi vào cung.

Xuân Lan, Hạ Hà vội bước tới hành lễ.

Lý Tồn Hiếu cũng ôm quyền thi lễ.

Quỳnh Dao Cung đến bên giường, gượng cười hỏi :

– Thiếu hiệp đã lót dạ rồi chứ ?

– Mạt học ăn rồi, đa tạ cung chủ đã hậu đãi.

– Không nên khách khí. Thiếu hiệp sẽ ở đây không chỉ một ngày…

Rồi chợt ngưng mục nhìn chàng hỏi :

– Thiếu hiệp tới đây…

Lý Tồân Hiếu đ