
iếp nói lại với Dao Cơ và
Hương muội, nhất định họ cũng đồng tình.
Lý Tồn Hiếu lắc đầu :
– Nhị cô nương hiểu lầm. Muốn nói thì tự tôi nói cũng được. Việc này không phải
bằng lời nói mà bộc lộ hết, hơn nữa tôi không nguyện ý làm thế.
– Nhưng đây là việc cứu người…
– Tôi vừa mới nói, có thể làm bất cứ biện pháp nào.
– Thế nhưng chàng nên biết rằng trừ cách đó ra , không còn biện pháp nào khác.
Ta không giết bá nhân , nhưng bá nhân lại vì ta mà chết . Như thế chẳng lẽ chàng
không ân hận suốt đời sao ?
Lý Tồn Hiếu nhíu chặt đôi mày , hồi lâu mới nói :
– Thế nào cũng phải tìm được biện pháp khác !
Ôn Phi Khanh cũng trầm ngâm nghĩ ngợi .
Trong phòng lặng đi chỉ nghe rõ hơi thở của Tư Đồ Lan .
Đột nhiên Ôn Phi Khanh gật đầu nói :
– Tồn Hiếu , thiếp mới nghĩ ra một cách …
Lý Tồn Hiếu ngẩng phất lên hỏi :
– Cách gì ?
Ôn Phi Khanh chậm rãi nói :
– Muốn cứu được Tư Đồ Lan , nhất thiết phải dùng Aâm dương huyết !
Lý Tồn Hiếu ngơ ngác hỏi :
– Nhị cô nương , thế nào gọi là Aâm dương huyết ?
– Đó là thiếp mới đặt cho một cái tên như thế . Cái gọi là Aâm dương huyết nghĩa
là tìm một người có máu thuần dương , tuy vậy trong người anh ta còn có máu nữ nhân
nữa .
Lý Tồn Hiếu lắc đầu thiểu não :
– Cô nương cho rằng tôi hồ đồ đến thế sao ? Trên đời làm gì có người như thế ?
Ôn Phi Khanh nghiêm nghị đáp :
– Có đấy ! Không những có , mà ngay trong Quỳnh Dao Cung này hiện đang có
một người !
Lý Tồn Hiếu mở to mắt hỏi :
– Thật vậy sao ? Người đó là ai ?
– Chính là chàng !
Lý Tồn Hiếu sững sờ hỏi :
– Tôi ư ?
– Chàng vẫn còn là một người đồng nam đúng vậy không ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu , không đáp .
Ôn Phi Khanh lại hỏi :
– Có lần chàng kể rằng hồi nhỏ mẫu thân dốc hết máu mình để cho chàng bú
đúng vậy không ?
Bấy giờ Lý Tôn Hiếu mới hiểu ra .
– Nguyên là cô nương muốn nói …
– Thế không phải là Aâm dương huyết hay sao ?
Lý Tồn Hiếu không trả lời mà hồ nghi hỏi :
– Nhị cô nương máu của tôi có thể giải được dược vật dâm độc thật ư ?
Oân Phi Khanh đáp :
– Trừ cách mà chúng ta đã bàn , ngoài ra chỉ còn cách đó là còn hy vọng . Thực
tế người bao gồm cả hai loại máu âm và dương , chỉ e trên đời này chỉ có một mình
chàng có mà thôi , vì thế không ai dám khẳng định .
Tim chàng đập mạnh . Chàng hít sâu vào một hơi, khẳng khái nói :
– Nếu vậy cách cứu Tư Đồ cô nương thế nào , xin nhị cô nương cứ việc sai bảo .
– Rất đơn giản ! Chàng hãy tùy ý trích huyết bất cứ chỗ nào trên cơ thể sau đó để
cho Tư Đồ cô nương uống máu đó vào là được .
Lý Tồn Hiếu gật đầu :
– Việc đó không thành vấn đề …
Chàng vén tay áo bên trái dùng dùng ngón tay phải điểm mạnh một chỉ vào cánh
tay, lập tức máu tuôn ra .
Ôn Phi Khanh nhanh chóng đến bên giường giải huyệt đạo cho Tư Đồ Lan rồi bảo
Lý Tồn Hiếu :
– Chàng ghé cánh tay vào miệng Tư Đồ cô nương đi !
Lý Tồn Hiếu y lời làm theo .
Tư Đồ Lan hôn mê đã lâu ngày tất phải có nhu cầu dinh dưỡng . Đôi môi vừa
chạm vào nước thì lập tức hút vào .
Ôn Phi Khanh để cô ta uống mấy ngụm mới phong bế lại huyệt đạo như trước ,
sau đó đẩy cánh tay của Lý Tồn Hiếu lùi ra rồi dùng khăn lau sạch máu xung quanh
mép Tư Đồ Lan .
Lý Tồn Hiếu tự bế mạch cầm máu xong hỏi :
– Như thế đủ chưa ?
Ôn Phi Khanh dịu dàng nhìn chàng nói :
– Nếu không đủ thì sợ chàng không chịu nổi .
Rồi chợt quay qua ngoài cửa gọi :
– Cung chủ vào đi !
Lập tức những bức màn lay động , Quỳnh Dao Cung chủ đã lướt nhanh vào
phòng .
Mới tới cửa Quỳnh Dao Cung chủ hỏi ngay :
– Nhị cô nương Lý thiếu hiệp đã đáp ứng được rồi ư ?
Bà ta cho rằng Ôn Phi Khanh muốn ở lại một mình với Lý Tồn Hiếu là để thuyết
phục chàng .
Ôn Phi Khanh mỉm cười đáp :
– Chúc mừng cung chủ ! Tư Đồ cô nương không có gì đáng lo nữa !
Quỳnh Dao Cung chủ hơi bị bất ngờ chú mục nhìn Lý Tôn Hiếu nói :
– Thì ra thiếu hiệp đã …
Lý Tồn Hiếu đỏ mặt nói :
– Cung chủ hiểu lầm … mạt học chỉ làm theo biện pháp khác của Ôn cô nương
vừa nghĩ ra để trừ độc cho Tư Đồ cô nương .
Quỳnh Dao Cung chủ ngẩn người hỏi :
– Ôn cô nương mới nghĩ ra biện pháp ư ?
Ôn Phi Khanh kể lại chuyện vừa rồi .
Nghe xong Xuân Lan , Hạ Hà và hai tỳ nữ vội quỳ cả xuống .
Quỳnh Dao Cung chủ cảm động nói :
– Cho dù dùng biện pháp nào nhưng thiếu hiệp đã cứu được tiểu nữ , đoạt hồi lại
tính mạng . Quỳnh Dao Cung mọi người trên dưới đều hết lòng cảm tạ !
Rồi khoát tay ra lệnh :
– Mau đưa thuốc đến cho thiếu hiệp trị thương !
Xuân Lan liền chạy như bay ra ngoài .
Quỳnh Dao Cung chủ nhìn Ôn Phi Khanh nói :
– Nếu không có Ôn cô nương , tính mạng tiểu nữ chỉ e …
Ôn Phi Khanh đáp :
– Cung chủ đừng quá khách khí . Vãn bối và Lan muội tuy chưa gặp nhau nhưng
vãn bối đem lòng ngưỡng mộ đã lâu , đương nhiên phải tận tâm tận lực . Lan muội hôn
mê đã lâu ngày , khi tỉnh dậy tất sẽ đói và khát . Cung chủ nên sớm cho người chuẩn
bị.
Quỳnh Dao Cung chủ liền sai Hạ Hà lo đồ ăn thức uống , tuy vậy vẫn chưa thật
yên tâm , vội hỏi :
– Nhị cô nương , khi nào thì tiểu nữ mới tỉnh lại ?
Ôn Phi Khanh đáp :
– Hãy chờ lúc nữa , sau khi huyết khí vận hành khắp cơ thể