
đã .
Lúc đó Xuân Lan mang đến một bình dược , Hạ Hà cũng bưng vào một mâm thức
ăn và một bình trà .
Xem chừng đã đến lúc , Ôn Phi Khanh giải khai huyệt đạo cho Tư Đồ cô nương .
Cô ta không quằn quại , cũng không phát ra tiếng rên rỉ đáng sợ nữa .
Lát sau , đôi hàng mi cong vút động đậy rồi cô ta từ từ mở mắt .
Quỳnh Dao Cung chủ vô cùng mừng rỡ , kích động kêu lên :
– Lan nhi !
Tư Đồ Lan ngồi dạy mở to mắt nhìn quanh , rồi run giọng kêu lên :
– Mẹ ! Con làm sao … về đây thế này ?
Quỳnh Dao Cung chủ đặt nhẹ tay vào vai Tư Đồ Lan đẩy nhi nữ nằm xuống
giừơng nói:
– Lan nhi , cứ nằm xuống đây đã rồi hãy nói .
Ôn Phi Khanh cười bảo :
– Không sao đâu ! Trước hết hãy để cho Lan muội uống một bát ngân nhĩ là tốt
ngay thôi !
Tư Đồ Lan nhìn Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :
– Vị cô nương này là …
Ôn Phi Khanh tự giới thiệu :
– Tôi họ Ôn, tiểu tự là Phi Khanh .
Tư Đồ Lan nói :
– Nguyên là Ôn nhị cô nương của Hàn Tinh Môn …
– Lan muội , nên gọi ta một tiếng là Phi Khanh thư !
Quỳnh Dao Cung chủ tiếp lời :
– Đúng quá ! Quả nhiên là rất nên ! Tính mạng con được Phi Khanh thư của con
cứu lại đó , hãy mau gọi thư thư đi !
Tư Đồ Lan mở to mắt ngạc nhiên hỏi :
– Thế nào ? Phi Khanh thư đã cứu con ư ?
Ôn Phi Khanh cười nói :
– Ta không dám lạm nhận công lao ấy mà chỉ đề xuất ý kiến mà thôi , còn cứu
muội là người khác . Bây giờ trước hết Lan muội hãy uống vào mấy ngụm ngân nhĩ đã !
Quỳnh Dao Cung chủ bưng bát ngân nhĩ từ tay Hạ Hà trìu mến ghé vào tận môi
cho nhi nữ , còn Ôn Phi Khanh vẫy tay Lý Tồn Hiếu cùng đi ra ngoài .
Ra khỏi cửa cung , Ôn Phi Khanh ngắm nhìn quanh nói :
– Ở đây thật đẹp ! Vị Quỳnh Dao Cung chủ quả là người biết hưởng thụ . Giá mà
có ngày tới ở đây hưởng cảnh tuế nguyệt mới không uổng một đời .
Lý Tồn Hiếu bụng đang nghĩ đến chuyên khác , ho khan một tiếng nói :
– Nhị cô nương !
Ôn Phi Khanh ừm một tiếng , quay lại .
Lý Tồn Hiếu hỏi :
– Tử Quỳnh sao không cùng đi với cô nương ?
Ôn Phi Khanh lắc đầu :
– Thiếp không đưa nó theo được . Ngay cả thiếp cũng phải bí mật trốn ra . Hàn
Tinh Môn đều theo Cơ Bà Bà đi cả rồi . Thiếp không muốn đi nhưng bị bắt buộc đành
phải bỏ trốn .
– Nếu vậy chắc Ôn cô nương biết Cơ Bà Bà đi đâu chứ ?
Ôn Phi Khanh đáp :
– Đương nhiên biết . Như thiếp vừa nói đó , bà ta lấy được tàng bảo đồ nên chiếu
theo bức địa đồ đó để tìm kho báu . Nếu tính phương hướng thì họ đi về phía tây nam .
– Có khả năng như thế . Nghe Lãnh cô nương nói thì trên tàng bảo đồ chỉ là Miêu
Cương Bát Động .
Ôn Phi Khanh hỏi :
– Miêu Cương Bát Động ư ?
– Lãnh cô nương nói thế .
Ôn Phi Khanh nhíu mày nói :
– Nếu đúng trên tàng bảo đồ đến Miêu Cương Bát Động thì họ chuyến này có khả
năng xảy ra một cuộc ác chiến .
– Aùc chiến thì khó tránh khỏi . Nhưng Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh liên thủ thì e
rằng Miêu Cương Bát Động khó lòng địch nổi .
Ôn Phi Khanh không tán thành :
– Thiếp biết việc này . Miêu Cương cao thủ rất nhiều , lại có sở trường dùng độc
rất lợi hợi . Thủ đoạn đó không thể lấy võ công mà đối phó được . Thiếp cho rằng nếu
có thể chiếm được kho báu họ cũng phải trả giá rất đắt .
Lý Tồn Hiếu không nói gì .
Ôn Phi Khanh hỏi :
– Chàng định đòi lại bức tàng bảo đồ phải không ?
Lý Tồn Hiếu đáp :
– Việc được hay mất bức địa đồ đó không quan trọng lắm . Tôi chủ yếu tìm Cơ Bà
Bà để hỏi trực diện bà ta một việc .
– Việc gì thế ?
– Tôi cần biết bà ta có tham gia vào vụ hung sát Thính Đào Sơn Trang năm xưa
không?
Ôn Phi Khanh biến sắc , trầm mặc hồi lâu mới nói :
– Có phải vì góc trái bức tàng bảo đồ có vẽ một lão phu nhân ở bàn tay phải có
sáu ngón không ?
– Chính thế ! Tôi chưa dám đoán định là bà ấy , nhưng đã có nghi vấn buộc phải
hỏi cho rõ ràng .
Ôn Phi Khanh gật đầu :
– Kể ra cũng nên hỏi …
Một lát , chợt ngẩng phắt lên nhìn thẳng mặt chàng hỏi tiếp :
– Nếu đúng là bà ấy thì chàng xử trí thế nào ?
Lý Tồn Hiếu trả lời dứt khoát :
– Thính Đào Sơn Trang chết thảm gần trăm người . Mối huyết cừu đó tôi không
thể không báo .
Nếu vậy Dao Cơ thì sao ? Chàng đã tính sẽ làm gì ?
Lý Tồn Hiếu chưa kịp trả lời thì sau lưng có tiếng bước chân , Hạ Hà từ trong
cung đi ra cúi người nói :
– Cô nương đã xuống giường được rồi , cung chủ mời hai vị vào .
Ôn Phi Khanh cảm ơn một tiếng rồi cùng Lý Tồn Hiếu theo Hạ Hà vào cung .
Tư Đồ Lan đang ngồi trên ghế bên cạnh mẫu thân , hiển nhiên cô ta đã được kể
cho nghe hết mọi chuyện .
Vừa thấy hai người vào , cô ta đỏ bừng mặt , đứng dậy bước ra đón , chắp tay thi
lễ nói:
– Đa tạ Lý thiếu hiệp . Aân cứu mạng , xin để cho sau này được đền đáp !
Lý Tồn Hiếu vội tránh sang bên .
Ôn Phi Khanh bước lên một bước , nắm lấy hai tay Tư Đồ Lan cười nói :
– Lan muội đừng khách khí với chàng nữa . Bây giờ thấy trong người thế nào ?
Tư Đồ Lan cúi mặt , gật nhẹ đầu nhỏ giọng đáp :
– Đa tạ thư thư , muội đỡ nhiều rồi .
Ôn Phi Khanh nhìn Quỳnh Dao Cung chủ nói :
– Vãn bối tới đây để tìm người , không ngờ giúp được quí cung một việc . Nay
người đã tìm được , xin cung chủ cho phép được cáo biệt .
Quỳnh Dao Cun