
ế ?
Từ khu rừng rậm ở bên trái phía sau Ôn Phi Khanh bỗng xuất hiện một nhân ảnh ,
tiếp đó là một giọng nói sang sảng vang lên :
– Ôn nhị cô nương của Hàn Tinh Môn quả nhiên danh bất hư truyền , thính lực
thật tinh nhạy !
Ôn Phi Khanh từ từ quay mình lại , thấy cách đó chừng hai trượng một bạch y
nhân tuấn mỹ dị thường đang thong dong bước lại .
Nàng buột miệng :
– Triệu Ngọc Thư !
Bạch y nhân dừng lại , ngạc nhiên hỏi :
– Ôn Phi Khanh biết tôi sao ?
Ôn Phi Khanh đáp :
– Không biết , nhưng cũng có thể đoán chắc được tám phần trăm !
Triệu Ngọc Thư cười nói :
– Triệu Ngọc Thư rất lấy làm vinh hạnh …
Ôn Phi Khanh ngắt lời :
– Gan mật người thật không nhỏ .
– Có phải nhị cô nương trách tôi trốn trong rừng nghe lén ?
– Không ! Ta muốn nói ngươi còn dám xuất hiện ở xung quanh Quỳnh Dao Cung
này .
Triệu Ngọc Thư ngơ người ra một lúc rồi bỗng cất tiếng cười giảo hoạt nói :
– Vị tu mi tri kỷ của cô nương thật nhanh miệng , nhưng không ngờ y đem chuyện
ấy kể với một nữ nhân …
Ôn Phi Khanh lạnh lùng ngắt lời :
– Nếu muốn người không biết thì tự mình đừng làm . Đã làm mà còn sợ người
khác biết thì đó là hạng người gì ?
– Nhị cô nương đừng xem thường Triệu Ngọc Thư quá ! Nếu sợ thì tôi đã không
làm rồi …
Ôn Phi Khanh cười mỉa :
– Nghe ra thật đáng mặt anh hùng !
– Hai chữ anh hùng Triệu Ngọc Thư không dám đương . Tuy vậy những việc mình
đã làm , Triệu Ngọc Thư này còn dám thừa nhận .
Ôn Phi Khanh hỏi :
– Ngươi biết suýt nữa đã làm hại đến tính mạng của Tư Đồ Lan không :
Triệu Ngọc Thư đáp :
– Tôi biết . Vị tu mi tri kỷ của cô nương đưa Tư Đồ Lan về Quỳnh Dao Cung nhưng
tôi đuổi không kịp chỉ đành phải đến sau .
– Ngươi còn đến Quỳnh Dao Cung làm gì ?
– Đương nhiên là mang giải dược cho Tư Đồ cô nương .
Ôn Phi Khanh à một tiếng hỏi :
– Thật ư ?
– Nhị cô nương nên biết rằng vì sợ Tư Đồ Lan thay lòng mà tôi định chiếm hữu cô
ta chứ hoàn toàn không có y định hại mạng của cô ấy .Triêu Ngọc Thư này thà chết
chứ không bao giờ để cô ấy phải tổn thương …
– Nghe giọng lưỡi ngươi hình như có vẻ thành thật và cảm động lắm lắm !
Triệu Ngọc Thư hiểu ra hàm ý mai mỉa trong câu nói của Ôn Phi Khanh , liền đáp
:
– Tôi hoàn toàn thành tâm, tin hay không là tuỳ cô nương thôi .
Ôn Phi Khanh trầm ngâm một lúc rồi chợt nói :
– Ngươi có thể ngồi xuống nói chuyện với ta một lúc không ?
Triệu Ngọc Thư cảm thấy bất ngờ nhưng cũng vội vã trả lời :
– Đương nhiên Triệu Ngọc Thư rất lấy làm vinh hạnh !
Ôn Phi Khanh ngồi xuống một tảng đá , Triệu Ngọc Thư cũng tìm chỗ cách đó vài
bước ngồi xuống theo .
Toạ định xong nàng mở lời ngay :
– Ngươi đã vào Quỳnh Dao Cung chưa ?
Triệu Ngọc Thư lắc đầu :
– Chưa ! Tôi còn ngập ngừng chưa dám …
– Vì sao không dám ? Phần nào còn có biết hổ thẹn chứ gì ?
– Không phải thế ! Tôi nhận thấy hành vi đó hơi lỗ mãng một chút nhưng không
có gì đáng hổ thẹn , bởi vì xuất phát từ điểm chính là do hai chữ tình ái . Tôi chỉ băn
khoăn là nếu gặp Quỳnh Dao Cung chủ ắt sẽ hiểu lầm rồi nảy sinh xung đột làm phiền
phức đến Tư Đồ cô nương .
– Ngươi cũng còn biết nghĩ đến người … Nhưng đó là giảo biện , vì nếu thật sự
ngươi nghĩ đến cô thì phải đến sớm hơn .
Triệu Ngọc Thư lo lắng hỏi :
– Ý của nhị cô nương là …
– Bởi vì nếu chờ đến bây giờ thì cô ta đã mất mạng rồi …
Triệu Ngọc Thư cười nói :
– Không đâu ! Tôi biết rõ dược tính của loại thuốc kích thích này . Tư Đồ cô nương
trong phạm vi một tháng sẽ không ảnh hưởng gì đâu …
Đột nhiên hắn ngừng mục nhìn Ôn Phi Khanh hỏi :
– Tại sao Tư Đồ cô nương nói rằng nếu chờ đến bây giờ thì Tư Đồ cô nương đã
mất mạng ?
– Bởi vì hiện tại cô ấy đã vô sự .
Triệu Ngọc Thư ngạc nhiên hỏi :
– Sao nhị cô nương biết ?
– Ta từ Quỳnh Dao Cung ra đây sao lại không biết được ?
Triệu Ngọc Thư run giọng :
– Ai … ai đã cứu cô ta ?
Ôn Phi Khanh đáp :
– Vị tu mi tri kỷ của ta , Lý Tồn Hiếu !
Triệu Ngọc Thư biến sắc , nghiến răng nói :
– Thì ra chính là hắn ! Ta thề nếu không giết hắn sẽ không làm người !
Dứt lời bật dậy định lao đi .
Ôn Phi Khanh xuất chỉ điểm tới ngay .
Triệu Ngọc Thư trúng một chỉ ngồi bệt ngay xuống , hậm hực nói :
– Nhị cô nương không thể giữ tôi được mãi đâu !
Ôn Phi Khanh lạnh giọng đáp :
– Ta không cần giữ ngươi , chỉ muốn cho ngươi nghe hết để đừng lấy bụng tiểu
nhân đo lòng quân tử …
– Hừ … Ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử , còn hắn …
– Vị tư mi tri kỷ của ta là bậc chính nhân quân tử đỉnh thiên lập địa . Quỳnh Dao
Cung chủ đã có ý đưa nhi nữ của mình gả cho chàng , và lúc đó muốn cứu Tư Đồ cô
nương chỉ có cách ấy . Thế nhưng chàng đã kiên quyết không chấp nhận .
– Nhị cô nương chớ coi Triệu Ngọc Thư là trẻ lên ba . Muốn cứu Tư Đồ cô nương
ngoài giải dược của tôi chỉ còn một biện pháp là âm dương kết hợp .
– Đó là vì ngươi kiến thức còn thiển cận ! Ngươi có từng nghe nói có người cơ thể
thuần dương nhưng lại có máu pha lẫn cả âm dương có khả năng giải được dược vật
dâm độc không ?
– Tất nhiên tôi biết , thế như trên đời hầu như không tìm được một người nào có
loại máu âm dương nh