Pair of Vintage Old School Fru
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327555

Bình chọn: 7.00/10/755 lượt.

cáo biệt !

Dứt lời quay người bước đi .

Ôn Phi Khanh bỗng gọi giựt lại :

– Khoan đã !

Triệu Ngọc Thư dừng bước , quay lại hỏi :

– Nhị cô nương còn có gì chỉ giáo nữa ?

Ôn PhiKhanh hỏi :

– Ngươi vừa mới đến đây ?

– Không giấu gì cô nương , Triệu Ngọc Thư phải quanh quẩn ở Thần Nữ Phong

này suốt hơn một ngày một đêm rồi mà chưa có cách gì vào được .

Ôn PhiKhanh nhận xét :

– Thì ra ngươi cũng có chút tình nghĩa … Thôi được , để ta cố giúp …

Triệu Ngọc Thư mừng rỡ nói :

– Nếu vậy thì còn gì bằng ! Nhưng nhị cô nương vừa bảo …

– Tuy có phần khó xử nhưng ta vừa nói qua , bao giờ cũng muốn cho những đôi

tình nhân được toại nguyện . Nếu chỉ cách có thước tấc nhưng không thể gặp nhau , đó

là điều rất khổ tâm . Bởi thế ta đành phải quay lại Quỳnh Dao Cung một chuyến …

Triệu Ngọc Thư tỏ ý băn khoăn :

– Nếu gặp cung chủ , nhị cô nương phải nói thế nào ?

– Đó là việc của ta , ngươi không cần lo giúp . Chỉ cần nói xem ngươi sẽ chờ Tư

Đồ Lan ở đâu ?

Triệu Ngọc Thư nói ngay :

– Tôi sẽ chờ ở đây .

– Thế là tốt . Nhưng ta chỉ có thể báo với Tư Đồ Lan rằng ngươi đã chờ ở đây ,

còn có đến hay không là việc của cô ấy .

Triệu Ngọc Thư vội gật đầu :

– Đương nhiên ! Nhị cô nương chỉ cần nói giúp một lời là tôi đã cảm kích lắm rồi

.

– Vậy ngươi cứ chờ ở đây . Ta đi đây .

Dứt lời đi nhanh về phía Quỳnh Dao Cung .

Không bao lâu nàng đã tới cốc khẩu .

Chợt trên núi có tiếng người vang xuống :

– Vị nào đêm khuya đến Quỳnh Dao Cung xin lưu bước !

Lời vừu dứt , người đã hiện ra , chính là tuần sơn sứ Phạm Cường .

Ôn Phi Khanh nói :

– Đây là Ôn Phi Khanh quay lại .

Bấy giờ Phạm Cường cũng đã thấy rõ Ôn Phi Khanh , liền ôm quyền thi lễ nói :

– Nguyên là Ôn cô nương , Phạm Cương thất lễ ! Xin nhị cô nương vào cốc !

Nhìn thái độ của vị tuần sứ có thể đoán rằng việc Ôn Phi Khanh và Lý Tồn Hiếu

bỏ đi , Quỳnh Dao Cung chủ không cho đồn rộng ra .

Ôn Phi Khanh cứ đi thẳng vào , qua khỏi cốc khẩu thứ hai vẫn không bị bọn tuần

canh ngăn trở gì .

Cuối dãy hành lang đầu tiên , tình cờ nàng trông thấy Xuân Lan . Tên đứng đầu tứ

tỳ , ngạc nhiên hỏi :

– Thế nào ? Nhị cô nương vẫn chưa đi ư ?

Ôn Phi Khanh cười đáp :

– Ta đã đi , nhưng có việc phải quay lại .

Xuân Lan à một tiếng , lại hỏi :

– Nhị cô nương có việc gì ? Hay muốn gặp cung chủ ?

– Ta cần gặp Tư Đồ cô nương , nếu tránh được cung chủ càng tốt .

Xuân Lan lắc đầu nói :

– Chỉ e nhị cô nương muốn gặp gia cô nương không phải là chuyện dễ …

– Ta không cần vào cũng được , chỉ phiền ngươi nói giúp một câu .

– Nhị cô nương thứ lỗi , chỉ sợ tiểu tỳ không thể …

Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :

– Thế nào ? Cung chủ đã dặn bảo như thế hay sao ?

– Không phải thế … Nhị cô nương còn chưa biết gia cô nương đã bị cung chủ cấm

cố ở hậu cung rồi !

Ôn Phi Khanh sửng sốt kêu lên :

– Thế nào ? Cung chủ quản thúc nhi nữ của mình trong hậu cung ư ? Vì sao thế ?

Xuân Lan đáp :

– Sau khi nhị vị bỏ đi , cung chủ rất bực mình . Sau đó gia cô nương bảo rằng

mình đã để cho hai vị đi khỏi đây . Khi đã tra hỏi rõ nguyên nhân rồi , cung chủ tức

giận gia cô nương đã không chịu nghe lời , ngoài ra còn sợ cô ấy tự tiện ra khỏi Quỳnh

Dao Cung nên đã ra lệnh cấm cố ở hậu cung .

Ôn Phi Khanh nhíu mày nói :

– Nếu vậy thì phiền phức thật .

Xuân Lan hỏi :

– Nhị cô nương muốn gặp gia cô nương có việc gì ?

Ôn Phi Khanh do dự một lát mới trả lời :

– Không giấu gì cô nương , có người nhờ ta báo cho Tư Đồ cô nương một tin tức .

– Đó là ai vậy ?

– Vị tu mi tri kỷ của Tư Đồ cô nương .

Xuân Lan kinh hãi kêu lên :

– Triệu Ngọc Thư ?

Rồi chợt lo lắng nhìn quanh , giơ tay bịt miệng nói nhỏ :

– Hắn đang ở đâu ?

Ôn Phi Khanh đáp :

– Hắn còn ở ngoài Quỳnh Dao Cung .

Xuân Lan tức giận nói :

– Hắn thật to gan còn dám dẫn xác tới đây nữa … Nếu gặp tuần sơn sứ thì đừng

hòng giữ được mạng ! Cung chủ đã ra lệnh dụ , ngày mai sẽ phái tất cả cao thủ truy tìm

hắn , bất kể sống chết cũng phải đưa về Quỳnh Dao Cung …

Ôn Phi Khanh lắc đầu nói :

– Quý cung chủ làm thế là sai rồi …

Xuân Lan ngạc nhiên hỏi :

– Tại sao ?

– Bởi vì giết Triệu Ngọc Thư thì đối với Tư Đồ cô nương không có gì tốt cả , trái lại

còn làm hại đến cô ấy .

Xuân Lan lo lắng nói :

– Vậy thì biết làm thế nào ? Nếu gia cô nương không chịu nhận lỗi và nghe lời

cung chủ thì sẽ còn bị cấm cố chưa biết đến khi nào , và gia cô nương nhất định không

nhận lỗi đâu …

Ôn Phi Khanh thở dài :

– Nhưng đây là việc riêng của Quỳnh Dao Cung , ngoại nhân đâu có thể can

thiệp ?

– Thế còn Triệu Ngọc Thư đến đây làm gì ?

– Hắn nói mang giải dược đến cho Tư Đồ cô nương .

Xuân Lan hừ một tiếng , hậm hực nói :

– Ai cần gì đến giải dược của hắn chứ ? Nếu không có Lý gia thì cô nương đã mất

mạng rồi . Hắn đã tàn hại gia cô nương như vậy còn chưa đủ hay sao ?

Ôn Phi Khanh ôn tồn bảo :

– Lan cô nương , những việc như thế người ngoài không thể hiểu được đâu . Triệu

Ngọc Thư phải có gì mới làm cho Tư Đồ cô nương nặng lòng vì hắn . Theo ta nhận thấy

thì hình như đối với Tư Đồ cô nương hắn cũng thực tâm .

Xuân Lan mở to mắt h