
ỏi :
– Cô nương thật vậy sao ?
– Việc quan trọng như thế , nếu không cầm chắc thì ta đâu dám nói ra tuỳ tiện ?
Ngươi cũng nên tin rằng ta không muốn làm hại cô nương ngươi .
– Vậy hắn muốn báo tin gì cho gia cô nương ?
– Hắn muốn gặp Tư Đồ cô nương một lúc .
– Vì sao hắn không tự đến ?
Ôn Phi Khanh đáp :
– Hắn sợ .
Xuân Lan bĩu môi nói :
– Nam nhân mà nhát gan như thế thì sao này sao có thể chiếu cố đến gia cô
nương được ?
– Không hoàn toàn như ngươi nghĩ đâu . Một phần hắn sợ gây phiền phức cho Tư
Đồ cô nương .
Xuân Lan vẫn không tán thành :
– Thì đằng nào mà chẳng thế . Chung quy hắn chỉ sợ gặp cung chủ .
Cô ta đưa mắt nhìn Ôn Phi Khanh hỏi :
– Nhị cô nương thấy thế nào ? Có nên để hắn gặp gia cô nương không ?
Ôn Phi Khanh đáp :
– Việc này ta không tiện can thiệp vào mà chỉ muốn báo tin cho người biết là đủ .
Sau đó cô nương ngươi sẽ tự quyết định có nên gặp hắn hay không .
Xuân Lan băn khoăn hỏi :
– Thế là phải ! Nhưng … làm thế nào để báo tin được ?
– Cái đó tuỳ thuộc ở các ngươi có chịu giúp ta hay không ?
– Nhị cô nương muốn tiểu tỳ …
Ôn Phi Khanh chợt hỏi :
– Ở hậu cung tất có người canh giữ chứ ?
– Đương nhiên có điều là tỳ nữ trong cung .
– Bọn chúng đối với Tư Đồ cô nương thế nào ?
Xuân Lan đáp :
– Gia cô nương xưa nay đối với chúng tôi đều như thư muội , rất thân thiết . Chúng
tôi đối với cô nương đều tốt cả , tuy nhiên không ai dám vi phạm cấm lệnh của cung
chủ .
Ôn Phi Khanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói :
– Ta định thế này . Bây giờ ta sẽ đến cầu kiến cung chủ thuyết phục . Cho dù có
thành công hay không , ngươi hãy đến báo tin cho cô nương ngươi .
Xuân Lan phát hoảng nói :
– Ui chao ! Nhị cô nương, tiểu tỳ đâu dám ! Nếu cung chủ biết được việc này thì
nhất định không tha cho chúng tôi đâu !
Ôn Phi Khanh nhẹ giọng :
– Các ngươi đừng lo . Làm cha mẹ ai cũng muốn tốt cho con cái . Cung chủ cấm
cố nhi nữ cũng với một mục đích muốn để làm theo ý mình . Bởi thế các ngươi đã có
lòng yêu cô nương mình như thế , cung chủ đâu nỡ trách phạt nặng các ngươi ?
Xuân Lan nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu nói :
– Cô nương đối với chúng tôi đều có ân sâu nặng , cho dù phải vì gia cô nương mà
chết cũng phải nên làm . Tiểu tỳ xin làm theo lệnh của nhị cô nương , trước hết hãy
theo tiểu tỳ đến gặp cung chủ .
Hai người cùng đi sâu vào cốc .
Không lâu sau họ dừng lại trước một cánh cửa , bên trong ánh đèn sáng trưng ,
chỉ thấy trướng tủ màn che hoa cả mắt .
Xuân Lan thấp giọng nói :
– Xin nhị cô nương chờ ở đây để tiểu tỳ vào báo với cung chủ một tiếng .
Ôn Phi Khanh gật đầu :
– Phiền người !
Lát sau từ trong cung vang ra một giọng nói hơi lạnh lùng của Quỳnh Dao Cung
chủ :
– Quỳnh Dao Cung có bao giờ để khách phải chờ lâu . Ngươi mau mời vào đi !
Lại thấy rèm trướng lay động , Xuân Lan bước ra nhẹ giọng nói :
– Cung chủ có lời mời , nhưng có phần không vui .
Ôn Phi Khanh gật đầu :
– Ta biết . Chuyện đó cũng thường tình , ta sẽ gánh chịu bởi dù sao bà ấy cũng là
trưởng bối .
– Vậy thì nhị cô nương vào đi . Tiểu tỳ sẽ đến ngay hậu cung .
Trong cung bài trí vô cùng sang trọng không kém gì cung điện của các bặc vua
chúa .
Quỳnh Dao Cung chủ ngồi trên một chiếc ghế bọc gấm sau chiếc bàn tròn bằng
gỗ hương , sắc mặt không lộ chút biểu cảm gì .
Ôn Phi Khanh bước lên thi lễ nói :
– Vãn bối kiến quá cung chủ !
Quỳnh Dao Cung chủ gật đầu đưa tay ra hiệu nói :
– Không dám ! Mời cô nương ngồi !
Ôn Phi Khanh cảm ơn rồi ngồi xuống ghế .
Chờ khách toạ định xong , Quỳnh Dao Cung chủ liền nói phủ đầu :
– Cô nương và Lý thiếu hiệp không từ mà biệt , nay không hiểu vì sao cô nương
quay lại ?
Ôn Phi Khanh cúi người đáp :
– Vãn bối thất lễ , bởi thế quay trở lại định cung chủ để phân trần …
Quỳnh Dao Cung chủ ngắt lời :
– Cô nương cần gì phải trở lại phân trần ? Lý do thế nào tôi đã biết rõ . Tội lỗi đều
do tiểu nữ gây ra , chính tôi phải tạ tội với hai vị . Hơn nữa hai vị là ân nhân của
Quỳnh Dao Cung , có lý nào tôi lại dám trách …
– Đa tạ cung chủ khoan dung .
Quỳnh Dao Cung chủ xua tay :
– Cô nương nói thế khiến tôi rất hổ thẹn !
Ôn Phi Khanh không đáp , lúc sau mới nói :
– Mới rồi vãn bối có nghe rằng cung chủ cấm cố Lan muội …
Quỳnh Dao Cung chủ bật ra :
– Nha đầu đó thật lắm miệng !
– Dám xin cung chủ đừng trách tội …
Quỳnh Dao Cung chủ nói mát :
– Gia môn bất hạnh , ngay cả nữ nhi của mình cũng không quản giáo nổi , tôi đâu
dám trách tội ai ?
Ôn Phi Khanh nhỏ nhẹ :
– Đa tạ cung chủ . Vãn bối cho rằng những việc làm của Lan muội tất phải có lý
do …
Quỳnh Dao Cung chủ mở to mắt hỏi :
– Có lý do ư ? Triệu Ngọc Thư hành vi bất thiện , chỉ riêng việc hãm hại tiểu nữ
cũng biết là hắn là hạng người thế nào rồi . Tôi đã chừng này tuổi , chẳng lẽ xem người
xét việc lại không bằng nó ?
– Cung chủ không phải là bậc phụ mẫu thế tục . Đối với chuyện tình duyên tất
biết bên trong có điều kỳ diệu mà chỉ riêng con tim của những người trong cuộc mới cắt
nghĩa được thôi .
– Nhưng ta lại cho rằng giữa tiểu nữ và Triệu Ngọc Thư không có điều gì kỳ diệu .