Polaroid
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327471

Bình chọn: 10.00/10/747 lượt.



Chẳng lẽ cô nương cò chưa biết Triệu Ngọc Thư là người như thế nào ?

Ôn Phi Khanh trả lời :

– Vãn bối biết . Không những thế mà mọi người trên võ lâm đều biết Triệu Ngọc

Thư là người không có đức tính tốt đẹp nào . Tuy nhiên vãn bối tin rằng trên đời chỉ có

một mình Lan muội mới hiểu được Triệu Ngọc Thư mà thôi .

Quỳnh Dao Cung chủ lắc đầu :

– Cô nương nói thế tôi không dám đồng tình .

– Vãn bối xin hỏi , nếu cung chủ chỉ căn cứ theo lời đồn thì coi vãn bối là người

thế nào ?

Quỳnh Dao Cung chủ ngớ người không ngờ đối phương hỏi câu đó hồi lâu mới

lúng túng trả lời :

– Cái đó …

Ôn Phi Khanh lại tiếp :

– Nếu theo truyền ngôn thì vãn bối là nữ nhân hung tàn và dâm đãng , đúng vậy

không ?

Quỳnh Dao Cung chủ nhíu mày nói :

– Tuy nhiên ta biết cô nương không phải là người như vậy.

– Nhưng cung chủ làm thế nào mà biết được chứ ? Chẳng qua vì cung chủ đã gặp

vãn bối nên hiểu thêm chút ít chứ gì ? Trước đó đương nhiên cung chủ cũng phải căn

cứ vào truyền ngôn nếu . Nếu vậy thì lời đồn thiếu căn cứ và nhiều khi sai thực tế .

Người ta nói lời đồn có thể làm cháy vàng nát đá , có thể giết người … Cung chủ tất

hiểu việc này ?

Quỳnh Dao Cung chủ tuy bị thuyết phục phần nào nhưng vẫn chưa hoàn toàn tán

thành :

– Ta biết Triệu Ngọc Thư hoàn toàn không chỉ dựa vào lời đồn . Hắn ra tay cướp

đoạt tàng bảo đồ của Lý thiếu hiệp , đó là sự thật . Hắn dùng thủ đoạn ti tiện để làm

hại tiểu nữ , đó cũng là sự thật .

Ôn Phi Khanh gật đầu :

– Hai việc đó vãn bối không phủ nhận . Nhưng việc thứ nhất chỉ là một tội nhỏ ,

bởi vì nói đến lòng tham , trong mười người phải có đến tám chín rồi , nhất là người

trong giang hồ khi biết đến kỳ trân dị bảo .

– Việc này thì còn có thể tha thứ , nhưng việc thứ hai , chẳng lẽ còn tha thứ được

sao ?

Ôn Phi Khanh nói :

– Vãn bối không dám nói có thể tha thứ . Nhưng theo vãn bối được biết thì Lan

muội không quá chấp trách việc đó .

– Nó không chấp trách thì ta chấp trách ! Ta tuyệt đối không thể đem nhi nữ gả

cho một người như thế ! Nó còn chấp trách gì ? Vào lúc này nó còn sáng suốt gì để suy

xét mọi việc chứ ?

Ôn Phi Khanh kêu lên :

– Cung chủ …

Quỳnh Dao Cung chủ chú mục nhìn khách , chợt hỏi :

– Vậy cô nương có ý thế nào ?

– Vãn bối dám bạo gan xin cung chủ hãy thu hồi nghiêm lệnh thả Lan muội ra ,

thuận theo đạo lý tự nhiên …

Quỳnh Dao Cung chủ quá bất ngờ ngẩn ra hồi lâu mới nói :

– Thế mà ta cứ tưởng là cô nương chỉ khuyên ta …

Ôn Phi Khanh nói tha thiết :

– Cung chủ nghiêm khắc như thế chẳng qua chỉ muốn điều tối cho Lan muội .

Người khác có thể không biết , nhưng cung chủ nhất định biết rõ tính khí của Lan muội

nào , đã quyết định gì sẽ không bao giờ thay đổi . Rồi hậu quả thế nào , chính cung chủ

mới phải gánh chịu nhiều nhất . Chỉ cần Triệu Ngọc Thư có chỗ tốt , chinh phục được

Lan muội thì cung chủ sao phải quá nghiêm khắc ?

Quỳnh Dao Cung chủ mắt phát hàn quanh hỏi :

– Cô nương , xin hỏi thẳng một câu . Vì sao trước tiên cô nương thật lòng cứu tiểu

nữ , sao nay lại muốn hại nó ?

Ôn Phi Khanh lắc đầu nói :

– Cung chủ nói sai rồi ! Nếu như rủi Lan muội có bề nào thì người hại Lan muội

không phải là vãn bối mà chính là cung chủ ! Chính vãn bối thật tâm vì Lan muội mà

nói với cung chủ những lời đó .

Quỳnh Dao Cung chủ rời ghế đứng lên nói :

– Cô nương , đây là việc nội bộ của Quỳnh Dao Cung , ta không hy vọng đề cập

nhiều hơn nữa . Nếu cô nương muốn ở lại đây với tư cách là khách của Quỳnh Dao

Cung , ta sẽ tiếp đãi như một bậc thượng tân . Nếu không , ta xin tiễn cô nương ra khỏi

cung .

Ôn Phi Khanh không chút tự ái , mỉm cười đứng lên cúi mình thi lễ nói :

– Vị tu mi tri kỷ của vãn bối vẫn chờ ở bên ngoài , không thể để chàng chờ lâu ,

xin cáo biệt !

Nói xong quay người đi ra cửa .

Quỳnh Dao Cung chủ không tiễn chân .

Ôn Phi Khanh cứ bình thản ra khỏi Quỳnh Dao Cung mà không gặp ai ngăn cản

gì , cho đến chỗ đã hẹn với Triệu Ngọc Thư thì chợt thấy có tới hai người đang đứng ở

đó .

Bấy giờ trời đã mờ sáng , cả người Triệu Ngọc Thư ướt đẫm sương , cả mái tóc

mai của Tư Đồ Lan cũng dính bết lại .

Ôn Phi Khanh đến gần , cười lên tiếng :

– Không ngờ Lan muội đã đến đây rồi !

Tư Đồ Lan hơi đỏ mặt vội bước lên nói :

– Thư thư , muội rất cảm kích …

Triệu Ngọc Thư cũng đi tới chắp tay trịnh trọng nói :

– Nhị cô nương , Triệu Ngọc Thư không dám chỉ dùng một chữ tạ để biểu thị sự

biết ơn …

Ôn Phi Khanh vội ngắt lời :

– Hai người chớ đa lễ nữa . Thời gian không có nhiều đâu , để cung chủ khỏi phát

hiện , Lan muội nên sớm quay về cung đi .

Triệu Ngọc Thư môi máy định nói gì nhưng Tư Đồ Lan đã tranh trước :

– Thư thư , muội không định quay về nữa đâu !

Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :

– Thế nào ? Muội không về cung nữa sao ?

Tư Đồ Lan buồn bã nói :

– Muội vừa quyết định và đã thương lượng với Triệu Ngọc Thư rồi , từ nay sẽ theo

chàng bước chân giang hồ , dừng bước nơi đâu thì coi đó là nhà …

Ôn Phi Khanh nhìn Triệu Ngọc Thư dò hỏi .

Y hiểu ý tiếp lời :

– Nhị cô nương yên tâm , Triệu Ngọc Thư không sợ phong trần …