
m
gặp Cơ bà bà tất mọi chuyện không đáng lo nữa.
– Nhưng Lý gia và tiểu tỳ đều không biết Miêu Cương Bát Động ở đâu, chỉ toàn
thấy vách cao rừng rậm, tìm sao cho gặp họ ?
Lãnh Ngưng Hương cười nói:
– Ngươi đừng lo. Ta không thuộc địa hình Miêu Lĩnh lại còn biết đường ngang lối
tắt đến Miêu Cương Bát Động nữa, sẽ nhanh chóng tìm được Cơ bà bà thôi.
Tiểu Thúy mừng rơn vội nói:
– Nếu vậy chúng ta đi nhanh thôi !
– Ngươi chớ nóng nảy thế ! người của Miêu Cương Bát Động không những sở
trường dụng độc mà còn sử dụng Xuyên Tiễn có tẩm độc rất lợi hại …
Lý Tồn Hiếu góp lời:
– Chúng tôi vừa được lĩnh giáo Xuyên Tiễn. Chắc rằng Cơ bà bà đã làm kinh động
Miêu Cương Bát Động, nếu không chúng chẳng cho người bố trí mai phục xa như thế.
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu:
– Chẳng phải Cơ bà bà làm kinh động chúng đạu, trái lại Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh
đã liên kết với Miêu Cương Bát Động, sau khi tìm được kho báu sẽ chia nhau …
Lý Tồn Hiếu nhíu mày.
Tiểu Thúy nói:
– Chẳng trách gì tên Miêu nhân bố trí lại không tập kích người của lão thần tiên,
thì ra họ đã kết minh … Nhưng Lãnh cô nương làm sao biết được chuyện này ?
– Ta vừa bắt được một tên trong Miêu Cương Bát Động, chính hắn đã khai ra điều
đó.
– Nhưng sao lão thần tiên lại chịu hạ mình liên kết với bọn hạ nhân này chứ?
Lãnh Ngưng Hương cười hỏi:
– Ngươi thông minh lanh lợi sao ngay điều đó cũng không hiểu?
– Cô nương có phải cho rằng … lão thần tiên có dụng tâm khác?
Lãnh Ngưng Hương giải thích:
– Cái đó không có gì khó hiểu. Lãnh Nguyệt Môn uy phong thế nào? Cơ bà bà tự
thị ra sao? Ngay cả bát đại môn phát ở Trung Nguyên bà ta còn chưa thèm để mắt đến
tại sao có thể kết minh thề ước với hạng dã nhân vô sĩ như Miêu Cương Bát Động?
Nhất định phải có dụng tâm khác, Miêu Cương Bát Động không những có Xuyên Tiễn
lợi hại mà ngay sử dụng các thứ rắn rết trùng độc cũng không ai bì kịp, cho dù người có
võ công cao cường bao nhiêu cũng khó mà giữ được an toàn trong khu vựa hiểm trở và
lạ hoắc này. Bởi thế Cơ bà bà đành tính chuyện liên kết để trừ đi trở lực, sau đó sẽ
định tiếp …
Tiểu Thúy gật đầu:
– Đối với bọn tham lam như Miêu Cương Bát Động thì kế ấy cũng dễ thành công
…
Lãnh Ngưng Hương cười nói:
– Tiểu Thúy ngươi sai rồi ! Tuy người của Miêu Cương Bát Động là dã nhân nhưng
chúng không ngu đâu !Hơn nữa chúng còn thu nhập khá nhiều người trong võ lâm
Trung Nguyên, toàn thứ gian ác, thâm độc và xảo quyệt. Nếu ta đoán không sai nhất
định chúng cũng có tính toán của riêng mình.
Tiểu Thúy hiểu ra gật đầu nói:
– Tiểu tỳ hiểu rồi. Đến lúc đó kết quả thế nào, ai ăn thịt được ai còn tùy thuộc vào
nước cờ của người đó …
– Chính là như thế ! Xét về thực lực thì Miêu Cương Bát Động không sánh nổi với
hai môn Hàn Tinh và Lãnh Nguyệt, nhưng chúng có lợi thế về địa hình và sở trường
dụng độc. Tương lai ai ăn thịt được ai còn chưa biết trước , tuy nhiên điều dễ thấy là
trường đấu này sẽ vô cùng khốc liệt.
Tiểu Thúy biến sắc hỏi:
– Lãnh cô nương, chúng ta hãy đi ngay đến Miêu Cương Bát Động được không ?
– Tiểu thúy chúng ta còn sốt ruột hơn ngươi nữa. Bây giờ ngươi cứ đi giữa để Lý
gia đoạn hậu.
Nói xong quay người đi trước.
Tiểu Thúy lo cho chủ nhân nên lòng dạ như sôi lên, liền bám sát theo Lãnh
Ngưng Hương.
Còn Lý Tồn Hiếu đi sau cùng, lòng trĩu nặng bao nỗi suy tư.
Trước hết chàng mâu thuẫn giữa hai thái cực, vừa nóng lòng muốn nhanh chóng
tìm được Lệnh Hồ Dao Cơ, lại vừa sợ gặp nàng.
Bởi vì gặp Lệnh Hồ Dao Cơ tức cũng gặp cả Cơ bà bà và chàng phải hỏi rõ có
phải chính bà ta là hung thủ trong cuộc thảm sát Thính Đào Sơn Trang năm xưa không ?
Nếu Cơ bà bà không phải là hung thủ thì sự việc thật đơn giản, chỉ cần yêu cầu
đòi lại Lệnh Hồ Dao Cơ là xong.
Nhưng nếu sự việc khác đi ?
Lúc đó phải xử sự thế nào ?
oOo
Thần Công Giải Nguy
Chàng đang nghĩ ngợi thì thấy Lãnh Ngưng Hương đến chân một vách đá, ra hiệu
cho chàng dừng lại.
Lý Tồn Hiếu định thần, ngưng mục nhìn về phía trước
Cách đó chừng ba mươi trượng có một đầm nước khá rộng, hai bên bờ toàn cổ
thụ rậm rạp, mặt sau đầm tiếp liền núi đá cao, phủ đầy mây song, một thác nước từ
trên vách đá đổ ầm ầm xuống đầm
Nhìn cảnh, chợt liên tưởng đến hai câu thơ của Lý Bạch:
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị ngân hà lạc cửu thiên
Đương nhiên ba nghìn thước chỉ là ngoa ngữ. Thi nhân ai không ngoa ngữ ?
Tiểu Thúy bước lên một bước thấp giọng hỏi:
– Lãnh cô nương, có người ư ?
– Cuối thác nước kia bắt đầu con đường tắt tới Miêu Cương Bát Động. Vì cần phải
qua chiếc đầm này mới tới được đường tắt đó, ta cho rằng nhất định ở đây chúng có bố
trí trạm canh.
Lý Tồn Hiếu vận hết thính lực và nhãn lực quan sát một lúc rồi lắc đầu:
– Không có người, tôi không phát hiện ra có động tĩnh nào.
Lãnh Ngưng Hương ngờ vực nói:
– Đây là nơi trọng yếu lẽ nào chúng không bố trí phòng thủ…
Chợt nghe Tiểu Thúy kêu lên:
– Ôi… Chim nhỏ quá ! Sao lại có loại chim tí xíu như thế ?
Lãnh Ngưng Hương theo ánh mắt Tiểu Thúy nhìn lên, chỉ thấy gần bờ đầm nơi
hai cây cổ thụ giao nhau tạo t