Old school Swatch Watches
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327142

Bình chọn: 9.00/10/714 lượt.

hành lối đi hẹp có một bầy chim cực nhỏ không biết bay

đến từ lúc nào đang quần tụ phi vũ, từ xa nhìn lại càng giống như một đám mây đen

xoáy tròn, chỉ có màu sắc hơi khác là không phải đen mà là màu xanh lục.

Nàng thốt lên kinh hãi:

– Không phải chim đâu ! Chính là ong đấy.

Tiểu Thúy càng kinh hãi:

– Ong ư ? Trên đời có thứ ong to đến thế sao ?

Quả nhiên nhìn kỹ lại thì đúng là ong thật, con nào con nấy to hơn ngón tay cái.

Lãnh Ngưng Hương nói:

– Giống ong này cực độc, chỉ ở Miêu Cương mới có. Bất luận người hay thú, chỉ

cần bị nó đốt một mũi thì đừng mong sống sót. Nguy hiểm nhất là hễ thấy có sinh vật

sống là chúng tấn công ngay và truy đuổi tới cùng, chỉ đến khi sinh vật đó chết hẳn mới

thôi. Bởi thế người hay thú khi thấy loại ong này đều kinh hồn bạt vía tránh thật xa…

Tiểu Thúy lè lưỡi nói:

– Có thứ vật lợi hại đến thế sao? Nhìn kìa, chúng giữ triệt lấy yếu lộ như thế, làm

sao chúng ta đi qua được ?

– Đó là chúng ta mới thấy một đàn, có thể vẫn còn nơi khác nữa…

Tiểu Thúy vội hỏi:

– Trong rừng ư ?

– Có khả năng như thế. Nếu chỉ một đàn thì còn dễ ứng phó. Giả sử còn một đàn

khác trong rừng thì phiền phức lắm…

– Có phải đó là bố trí của Miêu Cương Bát Động hay chỉ tình cờ ?

– Chắc là chúng được bố trí. Nhưng để đến gần chút nữa xem có đúng là thứ vật

nuôi không ?

Nói xong thận trọng bước lên.

Lý Tồn Hiếu vội ngăn lại:

– Khoan đã ! Cô nương định thử bằng cách nào ?

Lãnh Ngưng Hương quay lại nhìn chàng cười đáp:

– Chàng yên tâm đi ! Thiếp biết thứ vật này lợi hại lắm, chẳng dại gì lấy thân

mình mà thử đâu, mà sẽ dùng độc công độc để xem nó độc hơn hay độc vật của Phỉ

Thúy Cốc độc hơn.

Chốc lát nàng đã tới gần thêm mười trượng, cúi mình thấp xuống ra hiệu cho hai

người đi sau mình dừng lại nói:

– Không thể đến gần thêm nữa. Loại này cả thính giác lẫn khứu giác đều tinh

nhạy lắm, chỉ cần chúng phát hiện được chúng ta thì không ai sống sót thoát khỏi đây

đâu.

Nói xong nàng đưa cao tay trái lên.

Lập tức bầy ong có mục tiêu nhằm bàn tay trái của Lãnh Ngưng Hương rào rào

bay đến chẳng khác gì một trận cuồng phong.

Nhưng khi cách chừng hai ba trượng, toàn bộ bầy ong thay nhau rơi xuống cỏ, hết

lớp này đến lớp khác, sau một lúc không còn con nào bay lên nữa, tiếng vo ve cũng

lặng ngắt.

Nét mặt Lãnh Ngưng Hương giãn ra, nàng thích thú mỉm cười:

– Rốt cuộc thì chúng vẫn không độc bằng độc chất của Phỉ Thúy Cốc.

Chợt Tiểu Thúy kéo Lãnh Ngưng Hương nói khẽ:

– Cô nương có người !

Lãnh Ngưng Hương ngừng bặt nhìn tới trước. Bờ tả đầm nước có một người từ

rừng cây bước ra, tướng mạo rất hung ác.

Đó là một lão nhân chừng năm sáu mươi tuổi, người gầy nhom, râu tóc đỏ, mặt

tái xanh, mắt lồi mũi hếch, miệng rộng hoác như kéo dài tới tận mang tai, lại thêm hai

cái răng nanh lòi ra khỏi môi chĩa xuống như nanh lợn rừng.

Lão nhân khoác một chiếc áo ngắn, cứng queo không phải bằng vải mà là một

thứ da đặc chế.

Lãnh Ngưng Hương chợt thấp giọng nói:

– Chính hắn là người nuôi ong đó.

Chỉ thấy đôi mắt của lão quái nhân nhìn láo liên bốn phía với ánh mắt hung dữ

nhìn thật đáng sợ.

Tiểu Thúy hỏi:

– Cô nương, hắn tìm gì thế ?

– Chắc hắn tìm người đã giết vật nuôi của hắn.

Lúc này đôi mắt lồi của lão quái nhân lấy trong túi ra một ống nhỏ ghé vào miệng

thổi lên mấy tiếng quái dị.

Lãnh Ngưng Hương nhíu mày nói:

– Hắn gọi rắn đến tập kích chúng ta.

Nữ nhân rất hiếm người không sợ rắn.

Tiểu Thúy vừa nghe nói đã hốt hoảng áp sát vào Lãnh Ngưng Hương.

Lãnh Ngưng Hương vuốt nhẹ vai cô ta nói:

– Đừng sợ ! Loại rắn xoàng ở đây ta còn đối phó được.

Rồi quay sang bảo Lý Tồn Hiếu:

– Chàng hãy cẩn thận. Loại rắn ở Miêu Cương này cực độc, tốt nhất đừng để

chúng tới gần.

Lý Tồn Hiếu gật đầu:

– Tôi sẽ theo lời cô nương .

Lãng Ngưng Hương phất tay lên vẫy nhẹ một lát, rắc một thứ bột trắng quanh chỗ

ba người thành vòng tròn đường kính hơn trượng cười nói:

– Để xem độc xà có lợi hại hơn ong độc không ?

Đúng lúc đó chợt nghe tiếng phun phì phì rất đáng sợ khắp bốn phía từ xa tới

gần.

Tiểu Thúy lo lắng nói:

– Đến rồi !

Lãnh Ngưng Hương gật đầu:

– Quả thật không ít ! Lão quái này chắc nhặt nhạnh hết độc xà của toàn Miêu

Cương cũng nên…

Đã có thể trông thấy hàng trăm con rắn đủ màu đủ cỡ với hình thù khác nhau vô

cùng gớm ghiếc từ xa lao tới ba người.

Tiểu Thúy quá sợ hãi nhắm nghiền mắt lại, người run lẩy bẩy.

Nhưng đàn rắn đến cách ba người chừng một trượng thì dừng lại không tiến lên

nữa.

Lãnh Ngưng Hương nói:

– Thứ bột trắng có công hiệu rồi ! Chúng không dám bò qua vòng phấn độc đó,

chỉ không biết giữa hai thứ độc khắc chế nhau được bao lâu.

Lúc này chợt lão quái nhân thổi chiếc ống càng nhanh, âm thanh nghe càng rộn

rã.

Lãnh Ngưng Hương nói:

– Hắn giục bầy rắn đó ! Có lẽ hắn còn chưa phát hiện được ba chúng ta nấp ở

đây.

Lý Tồn Hiếu chợt hỏi:

– Lãnh cô nương, nếu khống chế được lão quái kia thì có thể làm giải tán được

bầy rắn không ?

Lãnh Ngưng Hương gật đầu:

– Đương nhiên là được rồi ! Rắn không có đầu thì phải chạy thôi, còn người kia

cũng là đầu