
rắn vậy, chỉ cần khống chế hắn là bầy rắn phải tan tác. Tuy nhiên khoảng
cách từ đây tới chỗ hắn khá xa, chàng có cầm chắc khống chế được không ?
– Cứ phải thử xem đã.
Chàng nói xong đề một hơi thực khí rồi vận hết công lực vào ngón trỏ tay phải
hết sức phóng ra.
Chỉ lực thật vô cùng uy mãnh xé không khí cuồn cuộn lao tới.
Lão quái nhân biến sắc, hốt hoảng dùng ống tiêu vung vẩy quanh người nhằm
bảo vệ các chỗ huyệt đạo.
Lãnh Ngưng Hương nhịn cười nói:
– Lão quái thật ngốc, cứ tưởng là ám khí.
Chỉ nghe bộp một tiếng, ống trúc trúng phải chỉ lực vỡ tan.
Lão quái nhân tái xám mặt mày, vội lùi lại mấy bước…
Lãnh Ngưng Hương cười nói:
– Tốt rồi ! Tuy không đả thương được hắn nhưng cũng hủy được ống trúc vậy là
hắn không còn công cụ điều khiển rắn nữa.
Chợt nghe lão quái nhân gọi to:
– Cao nhân từ đâu tới Miêu Cương, sao không hiện thân diện kiến một lúc ?
Tuy lão nói bằng giọng khàn khàn rất khó nghe nhưng vẫn phát âm bằng Hán
ngữ rất rõ.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Thế cũng coi được, lão ta chưa phải người hồ đồ. Đã thế chúng ta cứ đứng lên
nói chuyện, đừng để lão coi thường người Trung Nguyên lượng hẹp hòi.
Bấy giờ Tiểu Thúy đã bình tĩnh lại từ lâu, cả ba cùng đứng dậy.
Lão quái nhân ngạc nhiên nói:
– Thì ra có tới những ba vị. Vị nào vừa hủy ống trúc của lão phu ?
Lý Tồn Hiếu đáp:
– Tôi !
– Thì ra chỉ là một vị hậu sinh… Chiếc ống trúc đó của lão phu là thứ đặc sản
của Miêu Cương tinh chế, xưa nay không có binh khí gì có thể làm tổn hại nó. Ngươi đã
dùng thứ ám khí gì lợi hại thế ?
Lãnh Ngưng Hương cười to nói:
– Có lẽ ngươi cũng không tin. Vị đó dùng chỉ lực mà thôi.
– Chỉ lực ư ?
Lão quái nhân sửng sốt hỏi rồi chợt lắc đầu nói:
– Ngươi đoán không sai, lão phu đâu dễ tin ? Tiểu hậu sinh kia mới bao nhiêu tuổi,
thụ nghệ mấy năm mà có bản lĩnh đó chứ ? Lão phu sống gần trọn đời người mà chưa
từng nghe ai nói có người dùng chỉ lực công xuất ra tới cự ly mười trượng với uy lực kinh
nhân đến thế !
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Tin hay không tùy ngươi vậy ! Cũng có thể đây là lần đầu tiên ngươi được tai
nghe mắt thấy.
Lão quái nhân hấp háy đôi mắt lồi,hỏi tiếp:
-Tiểu hậu sinh, bầy ong quý của lão phu nuôi cũng do ngươi giết phải không ?
Lãnh Ngưng Hương đáp:
– Không phải. Đó là do ta. Ta chỉ lấy độc công độc thử xem thôi, không ngờ bầy
ong chưa kịp thi độc đã…
Lão quái nhân mở to mắt hỏi:
– Nha đầu, ngươi biết dùng độc ?
– Không sai !
– Cũng là người chuyên dụng độc?
– Đúng thế !
– Nhưng theo lão phu biết thì hiện khắp võ lâm không có ai chỉ chuyên dụng
độc…
Lãnh Ngưng Hương cười đáp:
– Nhưng ở Phỉ Thúy Cốc thì ai cũng chuyên dụng độc.
Lão quái nhân biến sắc hỏi:
– Nha đầu, ngươi họ gì ?
– Họ Lãnh !
Hai chiếc răng nanh thòi ra ngoài của lão quái nhân chợt nghiến lại, hỏi:
– Lãnh Vô Cấu là người thế nào của ngươi ?
– Lãnh cốc chủ là thân mẫu của ta.
Lão quái nhân nghe nói mặt tái mét, quay phắt lại co chân chạy biến vào rừng.
Lý Tồn Hiếu thấy vậy ngẩn người ra vì kinh ngạc.
Tiểu Thúy hỏi:
– Có chuyện gì thế ? Vì sao lão quái nhân nghe cô nương nói đến Lãnh cốc chủ
của Phỉ Thúy Cốc đã khiếp vía bỏ chạy như ma đuổi thế kia ?
Lãnh Ngưng Hương cũng mở to mắt nhìn theo bóng lão quái nhân một lúc rồi nói:
– Ta biết hắn là ai rồi !
Tiểu Thúy vội hỏi:
– Cô nương, hắn là ai thế ?
– Hai mươi năm trước, lúc đó gia mẫu đang ở Ngũ Chỉ Sơn ngoài Nam Hải, đã
độc đấu với Nam Hải Nhị Hung giết được một tên còn tên kia chạy mất, tìm nhiều năm
nhưng không thấy. Rất có thể lão quái nhân này chính là một trong hai tên Nam Hải
Nhị Hung thoát chết. Theo lời gia mẫu thì năm xưa Nam Hải Nhị Hung cũng nuôi
dưỡng không ít độc vật ở Ngũ Chỉ Sơn. Nếu đúng là hắn thì chỉ e chúng ta gặp không ít
phiền phức.
Tiểu Thúy hỏi:
– Hắn đã sợ đến bỏ chạy bán sống bán chết như vậy cô nương còn sợ gì phiền
phức gì nữa ?
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu:
– Nam Hải Nhị Hung vốn tính cực kỳ tàn bạo. Nhất định hắn ghi khắc mối thù
năm xưa, nhất là việc gia mẫu đã phá sào huyệt của hắn với biết bao công phu nuôi
dựng vô số độc vật, hắn không dám đến Phỉ Thúy Cốc tìm cừu, nhưng nếu thấy một
mình ta đến đây, nhất định hắn sẽ tìm trăm phương nghìn kế để đối phó.
Tới đó nàng quan sát xung quanh khi đã yên trí không có một con rắn nào lởn
vởn nữa mới nói:
– Đàn rắn không còn hiệu lệnh đã tản mác cả rồi. Chúng ta đi thôi.
Rồi thận trọng dẫn hai người tiến về phía thác nước.
Tiểu Thúy vẫn còn sợ, quan sát xung quanh thật kỹ mới đi sát vào người Lãnh
Ngưng Hương.
Họ tới tận thác nước vẫn không gặp sự cố gì xảy ra, lúc đó mới thật yên tâm.
Tiểu thúy nhìn thác nước một lúc chợt hỏi:
– Cô nương bảo rằng đường tắt bắt đầu từ phía sau thác nước này ư ?
– Đúng thế. Sau thác nước có một động khẩu, đó là đầu mút của con đường tắt bí
mật.
Thác nước dội xuống ầm ầm nghe thật dữ dội tạo thành những cột nước bắn xa
tới bốn năm trượng.
Cả ba người gần như điếc đặc chỉ dùng tay làm ám hiệu men theo bờ đầm vòng
ra sau ngọn thác, quả nhiên thấy hiện ra một động khẩu xung quanh mọc đầy rêu, nếu
lỡ trượt