
đi sâu vào dãy Miêu Lĩnh.
Đang đi, đột nhiên Lý Tồn Hiếu cúi nhặt lên một vật.
Đó là nửa ống tre, ở đầu mút có đục lỗ, mấy chiếc lông chim màu sắc sặc sỡ cắm
vào những lỗ đó như thứ đồ chơi của trẻ con.
Tiểu Thúy tò mò hỏi:
– Lý gia gì thế ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu:
– Không biết. Chỉ xác định một điều rằng nếu không phải đã có người canh giữ ở
đây thì cũng đã đi qua nơi này.
Nói xong vứt nửa ống tre vào đám cỏ bên đường, lập tức phát ra tiếng âm thanh
rùng rợn như quỷ khóc thần sầu mà họ đã nghe lúc trước, nhưng khi nửa ống tre chạm
đất thì âm thanh bỗng ngừng bặt.
Tiểu Thúy kinh sợ đến kêu thét lên rồi chộp cứng lấy tay Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu thoạt tiên cũng giật mình nhưng trấn tĩnh lại ngay cười nói:
– Thì ra âm thanh quái quỉ mà chúng ta vừa nghe chỉ là do vật đó phát ra. Ở Miêu
Cương cũng có đủ thứ quái sự
Nhưng chợt nhíu mày nói thêm:
– Tuy không biết đó là vật gì nhưng nhất định nó phải có tác dụng gì đó, rất có
thể …
Chưa hết câu, chàng đã cảnh giác nhìn quanh rồi bỗng thấp giọng nói:
– Cô nương cẩn thận từ trong rừng bên trái có người đến.
Tiểu Thúy nhanh ý ngồi thụp xuống cỏ.
Lý Tồn Hiếu nói khẽ:
– Cô nương cứ ngồi yên đó một lúc đừng động đậy để tôi tới đó xem.
Vừa dứt lời đã lao mình vòng qua đám cỏ.
Tiểu Thúy rất sợ hãi, đã không dám động đậy cũng không dám kêu, chỉ cầm chắc
một ngọn chủy đao đề phòng bất trắc.
Lý Tồn Hiếu vòng ra sau đám rừng ngưng thần lắng nghe, một lúc mới phát hiện
có thanh âm rất nhẹ phát ra từ đám cỏ trước mặt.
Chàng liền vận công đề khí bảo hộ các đại huyệt, đồng thời đề tựu công lực vào
hữu chưởng rồi bước tới phía phát ra tiếng động.
Tiếp cận mục tiêu, Lý Tồn Hiếu đột nhiên sửng sốt.
Chỉ cách có hai bước, một bạch y thiếu nữ đứng quay lưng về phía chàng, ngưng
thần quan sát phía trước, thậm chí Lý Tồn Hiếu đến sát cách có hai bước vẫn không
phát hiện ra.
Thiếu nữ dáng thanh mảnh, búi tóc bới cao, trâm cài thanh nhãn gọn gàng, làn
da trắng muốt, bàn tay nõn nà nắm chắc trường kiếm, chân đeo giầy thêu hoa, hoàn
toàn giống với một nữ nhi của võ lâm Trung Nguyên
Lý Tồn Hiếu ngập ngừng giây lát rồi bỗng ho khan một tiếng.
Bạch y thiếu nữ giật mình theo bản năng vội quay ngoắt lại xuất kiếm ra một
chiêu thần tốc đâm thẳng vào ngực Lý Tồn Hiếu.
Nhưng bạch y thiếu nữ vừa quay lại thì Lý Tồn Hiếu đã sửng sốt kêu lên:
– Lãnh cô nương !
Đúng thiếu nữ trước mặt chàng là Lãnh Ngưng Hương.
Sau lúc ngơ ngác, bạch y thiếu nữ cũng vội thu kiếm, mừng rỡ kêu lên:
– Tồn Hiếu ! Chàng đấy ư ?
Rồi chộp lấy tay chàng.
Lý Tồn Hiếu vội nói:
– Thúy cô nương cũng ở đây …
Lãnh Ngưng Hương vội rút phắt tay về mắt nhìn chàng đầy tình ý, lúc sau mới
hỏi:
-Tiểu Thúy đâu ?
Giọng mừng rỡ của Tiểu Thúy phát ra từ đám cỏ:
– Lãnh cô nương tỳ nữ ở đây.
Lãnh Ngưng Hương nắm tay cô ta cười nói:
– Đừng đa lễ nữa ! Làm sao ngươi không cùng đi với Dao Cơ thư thư ?
Tiểu Thúy kể lại chuyện được Lệnh Hồ Dao Cơ phái mang tàng bảo đồ quay lại
Trung Nguyên giao cho Lý Tồn Hiếu nhưng rốt cuộc chỉ có chiếc túi rỗng.
Nghe xong, Lãnh Ngưng Hương nhíu mày nói:
– Cô nương ngươi thật khổ. Ta không ngờ chị ấy trở về với Cơ bà bà với mục đích
ấy.
– Tiểu tỳ lúc đầu cũng không ngờ. Sau khi cùng cô nương bỏ đi khỏi sơn thần
miếu, đến Kim Hoa mới hay tin lão thần tiên đã dẫn thủ hạ đi tới Miêu Cương. Chỉ sau
khi lấy được chiếc túi, tiểu tỳ mới hiểu hết ý định của cô nương.
Lãnh Ngưng Hương nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
– Mới rồi thiếp nghe có tiếng Cô Lạp tưởng người của Miêu Cương Bát Động, hóa
ra lại là chàng và Tiểu Thúy.
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Cô lạp có phải là ống tre có gắn lông chim màu sặc sỡ phát ra tiếng rú quái dị
không ?
Lãnh Ngưng Hương gật đầu:
– Chính thế. Đó là thứ vật đặc biệt của người Miêu, có thể truyền tin tức vừa có
tác dụng làm đồng bọn chú ý, vừa làm địch nhân hoảng sợ …
Tiểu Thuý cười nói:
– Mới rồi Lý gia nhặt được một chiếc như thế, còn chưa biết đó là Cô lạp đến khi
vứt đi mới phát ra tiếng hú làm tiểu tỳ mất cả hồn vía.
Lãnh Ngưng Hương cũng cười:
– Cần phải cảm ơn chiếc Cô lạp đó, nếu không ta chẳng thể gặp được ngươi và Lý
gia.
Tới đó chợt lướt ánh mắt trìu mến nhìn Lý Tồn Hiếu .
Chợt tiểu Thúy gõ mạnh vào trán mình nói:
– Tiểu tỳ thật đểnh đoảng, nay gặp Lãnh cô nương mới nhớ ra … Vết thương Lý
gia chữa lành chưa ?
– Đa tạ cô nương khỏi hẳn lâu rồi.
Tiểu Thúy nhìn Lãnh Ngưng Hương hỏi:
– Lãnh cô nương tới Miêu Cương từ bao giờ thế ? có gặp lão thần tiên hoặc gia cô
nương không ?
– Ta đến hai ngày rồi tuy không gặp ai trong Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh Môn
nhưng biết được một số tin tức về họ.
Tiểu Thúy lo lắng hỏi:
– Không biết gia cô nương thế nào …
– Ta đoán rằng Dao Cơ thư thư tìm Cơ bà bà bởi thế mới đến Miêu Lĩnh này. Có
lã Lý gia đoán không sai, chắc chị ấy đang gặp nguy hiểm.
Thiếu nữ mắt đỏ hoe, nói như chực khóc:
– Làm thế nào bây giờ? Lão thần tiên chắc sẽ không tha thứ cho gia cô nương …
Lãnh Ngưng Hương vuốt ve bàn tay cô ta nhỏ giọng:
– Đừng lo, Tiểu Thúy ! Lo nhiều cũng chẳng giúp được gì. Chỉ cần chúng ta sớ