
phải tới Miêu Cương này
để tìm kho báu. Không dám giấu lão nhân gia, bức tàng bảo đồ vẽ địa hình kho báu
vốn là của tôi, sau lại rơi vào tay các nhân vật của võ lâm Trung Nguyên. Vị bằng hữu
đó đã đoạt lại tàng bảo đồ trả cho tôi…
– À …Nhưng ta thấy có gì đó không đúng. Ta biết rất rõ bọn người của Miêu
Cương Bát Động, chúng không bao giờ tha những kẻ dám xâm phạm vào địa phận của
chúng. Thế nhưng tình thế ở đây cho thấy hầu như chưa có xung đột nào xảy ra.
Lý Tồn Hiếu nói:
– Lão nhân gia còn chưa biết bọn người tìm kho báu đã liên kết với Miêu Cương
Bát Động với thỏa ước sau khi kiếm được kho báu thì chia đều.
– Thì ra thế …chẳng trách nào …
Rồi cười hắc hắc nói thêm:
– Miêu Cương Bát Động là bọn mọi rợ, lại hung tàn như cầm thú, tính tình lại xảo
quyệt hiểm trá, dễ gì liên kết với ai? Theo lão thân thì nhất định chúng có dụng tâm
khác.
– Lão nhân gia nói đúng. Nhưng bọn người Trung Nguyên kia cũng có ý đồ của
mình.
– Hô hô ! Đúng là kẻ cắp gặp bà già ! Có lẽ Miêu Cương Bát Động chỉ để mấy
tên quái vật này giữ động, còn bao nhiêu đi tìm kho báu cả rồi… nhưng ngươi biết rõ
kho báu ở Miêu Cương này chứ ?
Lãnh Ngưng Hương thay lời đáp:
– Lão nhân gia, trước đây tôi đã tới Miêu Cương. Thấy địa thế vẽ trên tàng bảo đồ
thì nhận ra nơi đó thuộc Miêu Cương.
– Tiểu cô nương, vậy ngươi nói xem bức hoạ đồ vẽ chỗ nào ? Địa hình ở Miêu
Cương lão thân thông thuộc như lòng bàn tay mình vậy.
Lãnh Ngưng Hương lắc đầu:
– Nhìn vào bản đồ, tôi chỉ biết địa thế nhưng không biết đó là nơi nào, cũng
không biết phương hướng tới đo.
– Nếu vậy thì ngươi cứ nói địa thế cũng được. Chỉ cần ngươi mô tả dáng núi thế
nào lão thân sẽ biết ngay.
Lãnh Ngưng Hương nhìn Lý Tồn Hiếu ra ý dò hỏi.
Chàng hiểu ngay, gật đầu nói:
– Tôi không quan tâm đến kho báu đâu, chỉ muốn nhanh chóng gặp bọn họ cô
nương cứ nói đi.
Lãnh Ngưng Hương nhìn lên động khẩu nói:
– Trên tàng bảo đồ vẽ ba ngọn núi thành thế chân vạc, ở giữa có một đầm nước…
Lão phụ nhân buộc miệng:
– Nhược Thủy Hồ ! Từ đây đi về phía đông năm dặm là tới. Để lão thân đi trước
cho.
Trong động không có âm thanh phát ra nữa.
Lãnh Ngưng Hương gọi thêm hai tiếng vẫn không thấy hồi âm.
Tiểu Thúy nói:
– Không thấy bà ta ra khỏi động.
– Chắc bà ta đã ra bằng lối khác. Chúng ta cũng đi thôi.
Ba người lập tức nhảy vào động khẩu mà vừa rồi lão phụ nhân ẩn nấp rồi đi sâu
vào.
Quả nhiên bên trong có nhiều động thông nhau rất rộng và sáng sủa.
Tiểu Thúy cũng chỉ tay vào chỗ sáng trước mặt nói:
– Lối ra ở đây rồi !
Đúng là lối ra thật.
Chỉ lát sau ba người đã ra khỏi Miêu Cương Bát Động, trước mặt là một khe núi.
Có ai vẽ lên cát hình mũi tên chỉ hơi chếch sang phải.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Chắc là lão nhân gia chỉ đường cho chúng ta.
Họ theo hướng mũi tên đi chừng ba mươi trượng lại thấy hình mũi tên thứ hai.
Đi được ba dặm thì đến một khu rừng rậm, ngay ở bìa rừng có mười mấy tử thi
đều là người Miêu, đầu vỡ nát, ruột gan lòi cả ra ngoài, chỉ cần nhìn hiện trạng cũng đủ
biết là kiệt tác của lão phụ nhân.
Ba người không dừng lại, xuyên rừng đi tiếp.
Lên tới đỉnh núi, thấy phía chân núi bên kia là một đầm nước rộng tới mấy mẫu.
Ngay bên này bờ đầm lại có mười mấy tử thi nữa, nhưng ở đây có cả người Miêu
lẫn người Hán ăn vận theo kiểu võ lâm Trung Nguyên.
Trừ mười mấy tử thi ra, xung quanh khu vực hồ lặng ngắt không thấy nhân ảnh
nào khác.
Tiểu Thúy ngạc nhiên hỏi:
– Người đi đâu cả ?
Đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lùng đáp:
– Người ở đây ! Các ngươi muốn tìm ai ?
oOo
Nợ Máu Trả Máu
Tiếng nói vừa dứt, từ khu rừng rậm bên trái có một lão nhân bận hoàng y, dáng
cao gầy, mày thô mắt sáng bước ra.
Chính là vị tổng quản Ba Sỹ Kiệt của Lãnh Nguyệt Môn.
Tiểu Thúy buộc miệng kêu lên:
– Ba tổng quản.
Ba Sỹ Kiệt dừng lại cách ba người khá xa, không thèm nhìn Lý Tồn Hiếu và Lãnh
Ngưng Hương chỉ liếc xéo Tiểu Thúy hỏi:
– Hừ ! Trong mắt ngươi còn có Ba tổng quản này nữa sao?
Tiểu Thúy không thèm lý đến câu khích bác đó, hỏi:
– Lão thần tiên đâu ?
Ba Sỹ Kiệt đáp:
– Ngươi cần tìm lão thần tiên ư ? Thế thì tốt quá ! Lão thần tiên chính đang muốn
tìm ngươi. Hãy theo ta.
Dứt lời quay người trở vào rừng.
Tiểu Thúy không vội theo mà nhìn Lý Tồn Hiếu và Lãnh Ngưng Hương chờ đợi.
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Ngươi cứ việc đi theo hắn, chúng ta sẽ đến ngay.
Tiểu Thúy dạ một tiếng rồi đi ngay.
Ba Sỹ Kiệt ngoái lại nói:
– Đây là nội bộ của Lãnh Nguyệt Môn. Ngoại nhân tốt nhất là đừng can thiệp
vào.
Lãnh Ngưng Hương nhỏen miệng cười bảo:
– Ba tổng quản từ bao giờ đã có những câu khó nghe như thế?
Ba Sỹ Kiệt cười nhạt đáp:
– Không phải Ba Sỹ Kiệt muốn thế, đó là quy cũ của Lãnh Nguyệt môn, cũng là
lệnh dụ của lão thần tiên
– Nhưng ngươi nên biết rằng nếu xét cho cùng thì hai chúng ta đâu phải là ngoại
nhân ? Lý gia là rễ của Lãnh Nguyệt Môn, ta lại là vị hôn thê của chàng, như vậy đều
là người nhà cả.
Ba Sỹ Kiệt lạnh giọng:
– Lãnh cô nương mà cũng tự tìm chủ thế sao?
Lý Tồn Hiếu nghe câu đó bỗng nổi giận, nhưng chàng chưa kịp phả