
gười kia hỏi:
– Tiểu cô nương, vị bằng hữu đó xuất thân từ môn phái nào?
Lãnh Ngưng Hương không đáp.
Người kia chợt sung sướng kêu lên:
– Mở được rồi !
Bấy giờ phiến đá được đẩy ra hai bên tạo thành hai nửa, một nửa mở vào trong
thạch thất, còn nửa kia mở ra ngoài thạch động.
Thế nhưng bên trong vẫn tối om không trông thấy gì.
Lãnh Ngưng Hương hỏi:
– Lão nhân gia đang ở đâu?
– Ta đang ở trước mặt cô nương đây, bị giam ở đây suốt mấy chục năm, ta đã
quen nhìn trong bóng tối, bởi thế tuy các ngươi không thấy ta nhưng ta lại thấy các
ngươi. Tiểu cô nương, ngươi thật là một bậc kỳ nữ phong hoa tuyệt đại, đẹp nhất trong
số các nữ nhân mà ta được gặp trong đời.
Lãnh Ngưng Hương đỏ mặt đáp:
– Lão nhân gia quá khen.
Người kia lại tiếp:
– Vị tiểu bằng hữu kia nhân phẩm cũng thật xuất chúng, tuấn mỹ hiếm có. Vị đó
là người thế nào của cô nương ?
Lãnh Ngưng Hương hơi ngượng đáp:
– Chàng… là vị hôn phu…
– À… tốt lắm ! Kim đồng ngọc nữ, tiên lộ minh châu, thật là một đôi trời se !
Ngay đến thiên tiên cũng phải khen ! Ta xin chúc hai vị nhất tu song hảo, sống hạnh
phúc đến bạc đầu !
Lãnh Ngưng Hương vừa sung sướng vừa xấu hổ lí nhí nói:
– Đa tạ lão nhân gia …
Lão nhân trong phòng tối lại hỏi:
– Còn vị cô nương kia …
Tiểu Thúy liền trả lời:
– Lão nhân gia, tôi là tỳ nữ của cô nương tôi.
– Chủ đã đẹp tỳ cũng đẹp. Cô nương cũng là bậc sắc nước hương trời…
– Không dám…
Lão nhân lại nói:
– Tiểu bằng hữu ! Công lực của ngươi thật kinh nhân mà ta mới thấy lần đầu. Mới
rồi vị hôn thê của ngươi nói rằng ngươi xuất thân từ danh môn. Vậy có thể cho ta biết từ
môn phái nào không?
Lý Tồn Hiếu đáp:
– Lão nhân gia, điều đó không quan trọng. Điều khẩn thiết hơn là để tôi xem lão
nhân gia bị giam khốn thế nào khác nữa.
Lão nhân gia lại hỏi:
– Ngươi đã không muốn nói thì ta không gặng hỏi thêm nữa. Nhưng có thể nói
danh tánh của mình không ?
Lý Tồn Hiếu do dự một lát rồi trả lời:
– Lão nhân gia tôi là Lý Tồn Hiếu.
– À… Lý Tồn Hiếu… tên cũng hay thật đấy… Ngươi có nhìn thấy ta không ?
– Chỉ thấy mờ mờ thôi.
– Trong hắc lao này mà còn thấy được đồ vật, ngoài ta ra có lẽ trên đời chỉ còn
một mình ngươi thôi. Thanh niên nhân, ngươi bước vào đây.
Lý Tồn Hiếu chầm chậm tiến vào hắc lao. Mới được hai ba trượng đã nghe lão
nhân nói:
– Thôi được rồi. Bây giờ ngươi nghe xem đây là âm thanh gì ?
Chợt nghe có tiếng loảng xoảng.
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Lão nhân gia chỉ bị cùm chân thôi ư ?
– Phải. Còn may là chỉ bị cùm chân. Nếu cùm cả tay nữa thì ta chết đói lâu rồi !
Đôi cùm này làm bằng thép tinh chế đặc biệt của người Miêu, không có thứ thần binh
lợi khí nào làm tổn hại được nó. Vậy ngươi có cách gì phá được ?
Lý Tồn Hiếu chợt nghĩ đến ống thổi của lão quái nhân nuôi rắn trong Nam Hải
Nhị Hung liền hỏi:
– Có phải đó là thứ hàn thiết không ?
– Chính phải, ngươi biết ư ?
– Để tôi cố thử xem …
– Để ta giẫm chân phát ra tiếng kêu, ngươi cứ nhằm âm thanh leng keng mà hạ
thủ.
Quả nhiên tiếng xủng xoảng vang lên không dứt.
Trước hết Lý Tồn Hiếu cúi xuống sờ vào cùm.
Thì ra đó là một chuỗi xích với những mắt xích lớn bằng cổ tay, đừng nói đó là
thép tinh chế, ngay cả loại sắt bình thường lớn như thế cũng khó có thứ dao kềm nào
chặt đứt nổi.
Lão nhân lại nói:
– Ta bị hai thứ sắt và đá giam khốn ở đây mấy chục năm. Aøi ! Thanh niên nhân,
ngươi nếu có thể thì làm đứt chỗ nào cách chân ta một quãng cũng được, việc còn lại
để ta tự liệu.
Lý Tồn Hiếu liền vận hết nội công tập trung cả hai thứ thần công Phật, Ma vào
hữu chưởng rồi nhằm thẳng sợi xích giáng xuống.
Chỉ thấy một đốm lửa bùng lên, sợi dây xích sắt to bằng cổ tay lập tức đứt gọn.
Lão nhân kinh hãi kêu lên:
– Thanh niên nhân ! Chỉ với một chưởng này của ngươi đã xứng đáng là thiên hạ
đệ nhất nhân rồi.
Lý Tồn Hiếu không nói gì, tiếp tục ngưng tụ thần công chưởng đứt sợi xích thứ
hai.
Hai sợi xích vừa đứt, liền nghe lão nhân lêu lên vui sướng:
– Ta lại có thể thấy được trời xanh rồi ! Thanh niên nhân, niềm vui sướng đó
chính ngươi tặng cho ta đấy. Đại ân này đâu thể nói bằng chữ tạ ? Lão thân xin ghi
khắc, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Miêu Cương Bát Động.
Lý Tồn Hiếu chợt cảm thấy nột làn gió lướt qua trước mặt cùng bóng đen đi về
phía trước rất nhanh.
Lãnh Ngưng Hương kêu lên:
– Lý lang, lão ta đi rồi !
Lý Tồn Hiếu gật đầu:
– Tôi cũng thấy rồi !
Tiểu Thúy chen lời:
– Lão làm tỳ nữ sợ quá ! Người đâu mà chẳng hiểu nghĩa lý gì cả, làm sao ta mới
giúp lão thoát hiểm đã bỏ chạy ngay vậy chứ? Thậm chí không nói được một lời cảm
ơn nữa…
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Bà ấy nói được Lý gia tặng tự do được thấy lại trời xanh, đại ân không thể nói
bằng chữ tạ đó thôi…
Tiểu Thúy ngạc nhiên hỏi:
– Cô nương nói rằng bà ấy ư ?chẳng lẽ đó là nữ nhân ?
– Thì bà ấy chẳng xưng mình mà lão thân đó thôi.
Tiểu Thúy hiểu ra nói:
– Đúng là người đó xưng là lão thân thật. Hóa ra là bà lão…
Lý Tồn Hiếu nói:
– Vị lão nhân gia đó công lực rất cao cường, hiển nhiên hết sức căm hận Miêu
Cương Bát Động, đặc biệt là Hán nhân đầu nhập vào đó.