
ướng đó.
Vượt qua một khu rừng nhỏ lại tới một động khẩu khác, ngay dưới chân vách đá
bên dưới động có một người chết nhưng không phải là người Miêu mà là một hán tử
bận hoàng y, tử trạng cũng giống hệt bốn chục tử thi trước đó, đầu bị vỡ nát ngực bụng
phanh ra.
Tiểu Thuý nói:
– Tiếc thật ! nếu chúng ta đến sớm hơn có lẽ đã hỏi được tin tức nào đó…
Lý Tồn Hiếu chợt hướng lên một động khẩu gọi to:
– Lão nhân gia, có Lý Tồn Hiếu ở đây.
Tiếng lão phụ nhân từ động khẩu vọng xuống:
– Thanh niên nhân, ta thấy rồi.
– Lão nhân gia có thể hiện thân nói chuyện không ?
– Không được đâu ! Ta bị giam trong hắc lao mấy chục năm, y phục rách nát cả,
nay trên người không một mảnh vải sao có thể gặp người khác ?
Lý Tồn Hiếu không ngờ tới điểm này, nghe vậy thì ngẩn cả người.
Tiểu Thúy nhanh miệng:
– Sao lão nhân gia không tìm một bộ y phục trong động của chúng?
Lão phụ nhân hừ một tiếng:
– Tiểu cô nương, nếu chúng ta không phải là chỗ quen biết thì câu đó của ngươi
đủ làm ta tức giận ! Nước bẩn sao uống được ? Lão thân há thèm bận y phục của bọn
súc sanh đó?
Tiểu Thúy nhíu mày nhưng không đáp.
Lão phụ thân lại tiếp:
– Thanh niên nhân, ngươi có điều gì thì cứ nói đi.
Lý Tồn Hiếu cất tiếng:
– Xin lão nhân gia mở lượng …
Lão phụ nhân ngắt lời:
– Thanh niên nhân, ngươi không cần phải khuyên ta. Ta sẽ nhớ đại ân của ngươi.
Nhưng lúc ta ở hắc lao ta đã trọng thệ rằng nếu có ngày nào thoát khốn sẽ diệt tận
giống súc sinh này. Bây giờ đã đến lúc…
– Tôi không ngờ giúp lão nhân gia thoát hiểm lại tạo nên sát nghiệp thảm khốc
thế…
– Thế nào? Ngươi hối hận ư ?
– Không hẳn thế, chỉ là …
– Nếu ngươi hối hận thì cứ để ta trả xong mối hận mấy chục năm sống như cầm
thú, ta sẽ tự nguyện trở lại đó để ngươi khuân đá lấp lại như cũ, nguyện ý chết trong đó,
như vậy coi như trả ân cho ngươi …
– Lão nhân gia sao phải khổ như thế chứ ?
– Thanh niên nhân ! Ngươi không biết ta phải chịu thống khổ thế nào …Nỗi đau
xác thịt còn chịu được, còn nỗi đau tâm linh thì khó mà chịu thấu ! Tội ác của bọn súc
sinh này muốn chết cũng chưa đủ ..
Lãnh Ngưng Hương chợt chen lời:
– Dường như lão nhân gia rất quen thuộc địa hình ở Miêu Cương Bát Động
Lão phụ nhân thở dài nói:
– Đâu chỉ quen? Tiểu cô nương ! Miêu Cương Bát Động chính do tay ta tạo dựng,
giống như nhà ta vậy.
Cả ba người nghe nói đều sửng sốt.
Tiểu Thúy hỏi:
– Miêu Cương Bát Động là do lão nhân gia tạo dựng ư ?
– Tiểu cô nương ngươi không tin sao?
Tiểu Thúy đáp:
– Không phải thế ! Chỉ là không ngờ.
Lão phụ nhân chỉ thở dài:
– Nói ra thì dài… Hai mươi năm trước lão thân đến Miêu Cương. Lúc đó bọn
người Miêu ở đây còn man rợ lắm, gần như ăn lông ở lỗ, lão thân dạy chúng lấy lửa
nấu thức ăn, dạy mọi thứ… Aøi ! Tóm lại lão thân dạy chúng tất cả những gì mình
biết…
Tiểu Thúy nói:
– Nếu vậy lão nhân gia là ân nhân của chúng rồi …
– Nói thế cũng không sai. Lúc đầu chúng coi ta như thần minh nói tất nghe, bảo
tất làm. Cho tới sau này có một số bọn võ lâm Trung Nguyên bại hoại đến đây thì
chúng biến đổi hẳn, trở nên bướng bỉnh và tàn ác, không từ thủ đoạn nào, tàn sát sinh
linh không thương tiếc. Lão thân khuyên bảo thế nào chúng cũng không nghe nữa. Lão
thân bắt đầu hối hận vì mình đã phí tâm lực để cải hóa lũ người man rợ đó …
Tiểu Thúy hỏi:
– Về sau chúng đưa giam lão nhân gia vào hắc lao như thế nào?
– Chúng dùng thủ đoạn mà bọn bại hoại võ lâm Trung Nguyên dạy cho, trước hết
dùng mê dược đầu độc, sau đó luân phiên làm nhục ta cuối cùng mới bắt nhốt vào hắc
lao… Các ngươi thử nghĩ xem, lấy oán báo ân một cách bất lương, tàn độc đến mức đó
thì con người sao có thể chịu đựng được? Ta trộm sống mấy chục năm chỉ cầu được có
ngày hôm nay. Đã thoát khỏi chốn địa ngục đó, làm sao ta có thể tha thứ cho bất cứ
tên nào?
Câu chuyện của lão phụ nhân khiến cả ba người đều xúc động.
Không ai ngờ bà ta đã phải chịu cảnh bi thảm đến thế.
Bị một lũ man rợ ám toán, luân phiên làm nhục mà vẫn âm thầm chịu đựng trong
hắc lao thiếu thốn, tối tăm và bẩn thỉu, đủ biết bà ta có nghị lực kiên cường bao nhiêu.
Mối thù ấy quả nhiên không thể không báo.
Trầm mặc hồi lâu, Lý Tồn Hiếu mới lên tiếng:
– Tôi không ngờ rằng lão nhân gia phải nếm trải tấn kịch thảm khốc đến thế. Bọn
Miêu Cương Bát Động này quả là không bằng cầm thú, tôi không dám khuyên ngăn lão
nhân gia nữa.
– Thế mới phải chứ ! Thanh niên nhân, ở đây không phải việc của ngươi. Hãy
nhanh rời khỏi nơi này, đi tìm vật của các ngươi đi !
Lý Tồn Hiếu ngập ngừng một lúc mới nói:
– Việc đã thế này, tôi cũng không giấu lão nhân gia nữa. Chúng tôi vượt nghìn
dặm tới đây là để cứu một vị bằng hữu…
Lão phụ nhân liền hỏi:
– Vậy ư ? Vị bằng hữu của các ngươi rơi vào tay Miêu Cương Bát Động hay sao?
– Không phải thế. Vị đó theo một người từ Trung Nguyên tới đây để tìm một kho
báu. Theo chúng tôi biết thì vị đó đang gặp nguy hiểm.
Lão phụ nhân à một tiếng nói:
– Ta hiểu rồi. Ngươi sợ vị bằng hữu đó cùng những người tìm kho báu xảy ra xung
đột…
– Không phải thế. Lão nhân gia, vị bằng hữu đó không