
ử dụng kiếm chẳng hạn?Sakura nhíu mày suy nghĩ:– Không, tôi chẳng nhận ra ai cả. Người quen của tôi lâu nay chỉ có dì Sonomi, Tomoyo và bác Wei mà thôi. Ngoài ra không có ai nữa.– Cô có nghĩ chính là một trong số 3 người đó không?– Không đâu. Bác Wei tuy rất giỏi võ nhưng không biết sử dụng kiếm, Tomoyo và dì Sonomi thì đi vắng rồi. Mà này – Sakura trừng mắt nhìn Syaoran – anh đừng có mà tuỳ tiện nghi ngờ lung tung. Họ đều là người tốt, bọn họ đã nuôi tôi lớn, làm bạn và dạy dỗ tôi, họ không thể nào đi giết tôi được. Anh còn nói lung tung là tôi cho anh một trận đấy.Syaoran cười, ngồi xuống:– Chà, tôi sợ rồi đấy. Thôi, ngủ một lát đi, sáng mai chúng ta sẽ trở về Tomoeda.Sakura nằm xuống cạnh Syaoran:– Anh không định ngủ à?– Ừ, lúc nãy tôi có chợp mắt một lát rồi. Yên tâm, nếu hắn quay lại, tôi sẽ không để hắn động đến một sợi tóc của cô đâu. Ngủ đi!Sakura nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Syaoran ngồi bên cạnh, cởi áo khoác ngoài đắp lên người Sakura. Anh nhìn trời, thở dài và trầm ngâm suy nghĩ vè kẻ bịt mặt kia. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 10– Li Syaoran, đến bao giờ chúng ta mới ra khỏi cái khu rừng quái quỷ này?Sakura lấy tay quệt mồ hôi, cố gắng đuổi kịp Syaoran. Syaoran vừa đi vừa rẽ cành cây và cỏ rậm, không quay lại nhưng vẫn bình thản trả lời:– Chắc không lâu nữa đâu. Cô cố gắng chút nữa, ra khỏi khu rừng, chúng ta có thể ngồi nghỉ. Rừng rậm là nơi thích hợp để ẩn náu, đối với một vài người thì nó rất tốt nhưng vào tình hình của chúng ta hiện giờ thì lại không tốt chút nào. Tên tối qua có thể đang ẩn nấp ở đâu đó, bất cứ lúc nào cũng có thê xông ra và tấn công. Khi đó, chúng ta rơi vào tình huống bất lợi và bị động.Sakura chợt dừng lại. Cô nghe một tiếng động nhỏ, rất nhỏ nhưng cũng đủ để đôi tai cực thính của cô nhận ra. Cô ngẩng đầu nhìn những cành cây rậm rạp. TỪ đây không thể nhìn thâý mặt trời và ánh sáng bên ngoài. Trong khu rừng toàn một không gian âm u, tối tăm. Sakura nhận rõ nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào một khi cô còn ở trong khu rừng này. Sakura bước nhanh chân hơn, để đến đi bên cạnh Syaoran. Syaoran dường như cũng nhận ra tiếng gió do bước chân người di chuyển trên cao, anh nắm chắc lấy kiếm, kéo Sakura đi nhanh hơn:– Thật bất lợi. Bây giờ nếu hắn nấp ở trên các cành cây thìchúng ta không thể nhìn ra hắn đang ở đâu, nếu hắn bất chợt lao xuống thì chỉ còn nước chết mà thôi – Syaoran lo lắng kéo Sakura đi nhanh hơn, trong khi tay kia vẫn nắm chặt chuôi kiếm.“Vút… vút… vút…” liên tiếp những tiếng xé gió lao đi. Theo bản năng, Sakura nhảy lên và tránh được những mũi phi tiêu lao thẳng vào cô. Syaoran rút kiếm ra, chắn trước mặt Sakura:– Lại là ngươi hả? Ra mặt đi!Một người mặc áo đen, bịt kín mặt từ trên cây nhảy xuống, rút kiếm lao vào Syaoran. Syaoran dùng kiếm đỡ kiếm của hắn, đẩy mạnh ra. Tên bịt mặt bị đẩy lùi lại phía sau, nhưng nhanh đến nỗi không ngờ, hắn lao về phía Sakura, đồng thời phóng một loạt phi tiêu về phía Syaoran. Sakura xoay người tránh kiếm của hắn, đồng thời nhảy lên cao, giáng một cú đá xuống đầu hắn. Thanh kiếm của kẻ kia rơi khỏi tay, văng lên và nằm gọn trong tay Sakura. Vốn chưa được học qua kiếm pháp, Sakura cầm kiếm, cố gắng tìm cách khống chế nhưng không thể chém được. Đúng lúc ấy, Syaoran lao đến và vung kiếm lên. Máu phu ra ở chân tên thích khách. Kẻ bịt mặt kêu lên một tiếng rồi phi thân bỏ chạy. Syaoran chạy đến bên cạnh Sakura:– SAKURA, CÔ CÓ SAO KHÔNG?– Không sao…. – Sakura thở hắt ra – tức quá đi, thanh kiếm đáng ghét. Tôi không thể nào sử dụng được nó. Giá nó ngoan ngoãn chịu nghe lời thì tôi đã bắt được hắn rồi….Syaoran bật cười:– Cô có vẻ chưa học kiếm bao giờ hả? Nhưng võ công của cô thì không tệ đâu!– Đúng là như thế – Sakura thú nhận – tôi chưa bao giờ động đến kiếm cả, đây là lần đầu tiên đấy. Còn võ thì thỉnh thoảng bác Wei có dạy cho tôi vài chiêu. Dì Sonomi nói con gái không nên võ vẽ, sẽ không tốt cho tươg lai, nên không cho tôi đi học. Tôi chỉ có thể học lén thôi.– Dì cô thật là…. không có võ thì lúc nãy cô chết chắc rồi – Syaoran nói và mân mê thanh kiếm Sakura lấy được – đây đúng là một thanh kiếm tốt. Này cầm lấy – Syaoran tung nó về phía Sakura, đứng dậy và bước về trước – có thể cô sẽ cần dùng đến nó đấy. Giờ thì đi thôi!Sakura cầm thanh kiếm, ngắm nhìn nó một lúc và cảm giác bực tức lại bùng phát trong cô. Sakura cực kì tức giận vì cái cục sắt này lại không chịu nghe lời mình. “Nếu đã thế thì ta nhất định phải khuất phục ngươi, đồ đáng ghét…”. Sakura gọi:– Này, Syaoran! Tôi nhận anh làm sư phụ, anh dạy kiếm cho tôi nhé! [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 10 (2)– Tôi ấy à? – Syaoran vẫn cười, kéo những cành cây xòa ra sang một bên để lấy chỗ đi – tại sao lại là to oi.– Tôi thấy anh rất giỏi kiếm mà! Dạy cho tôi đi, tôi dùng để tự vệ ấy mà. Coi như tôi năn nỉ anh rồi đó. Nhận đi!– Cô đang năn nỉ, cầu xin hay là ra lệnh vậy? Để tôi suy nghĩ xem! – Syaoran dừng lại, ra vẻ ngẫm nghĩ.Sakura hét lên:– ANH CÓ NHẬN KHÔNG? TÔI ĐÃ XUỐNG NƯỚC LẮM RỒI ĐÓ. NHẬN HAY KHÔNG?– Sakura tức giận rồi! – Syaoran cười, tiếp tục đi – tôi đùa thôi, có