
ứng như những lần trước nữa. Cũng cần nhớ cái chân của cậu chưa khỏi đâu!Touya nhảy lên và biến mất. Yukito lẩm nhẩm: “Võ công của hắn thật lời hại, cũng may mình là bạn của hắn”. Vừa lúc ấy thì Yukito nghe tiếng Sakura và Syaoran gọi. Anh vội vàng trở lại chỗ hai người bạn và tiếp tục cuộc hành trình của mình.Ba người bạn cùng đi đến một địa điểm, cùng một hành trình nhưng với 3 tâm trạng khác nhau. Syaoran không hằm hè tức tối nữa nhưng vẫn đề phòng cẩn thận, Sakura luôn nói chuyện vui vẻ với Yukito nhưng đã chú ý hơn. Còn Yukito? Không thể đóan trước được nhữn ý nghĩ, những âm mưu trong đầu của một kẻ thông minh trời cho như anh ta. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 11– Này, anh có chịu đánh xe tử tế không vậy? Nếu không thì để tôi đánh! – Syaoran nói với Yukito bằng giọng cáu gắt.– Xin lỗi, tôi sẽ đánh tử tế ngay thôi – Yukito vẫn thản nhiên nói với Syaoran.Bây giờ Syaoran, Sakura, và Yukito đang ngồi trên chiếc xe ngựa kéo, trong khi chỉ mới lúc nãy, cả ba đang cuốc bộ mệt lả người…………..– Nghỉ một lúc nhé, Sakura. Cô đi bộ đường dài như vậy chắc là mệt lắm rồi, – Syaoran lo lắng hỏi Sakura.Yukito cũng đồng tình với Syaoran, nhất quyết khuyên Sakura nên ngồi nghỉ dù cô có phản đối. Đúng lúc đó có một chiếc xe kéo ngựa thồ hàng đi ngang qua. Syaoran mỉm cười, nói với Yukito:– Anh nghĩ xem có thể mau lại chiếc xe kéo kia không?– Xe kéo à? – Yukito ngạc nhiên, nhìn không chớp mắt vào người kéo xe.– Ừ – Syaoran gật đầu – dù hơi bất tiện nhưng có xe đi vẫn hơn chứ. Cứ đi bộ kiểu này thì chân chúng ta cũng không chịu nổi nữa nói gì là Sakura. Anh thử làm một cuộc giao dịch xem, với anh chắc là được.– Ủa? – Yukito ngạc nhiên nhìn Syaoran nhưng Syaoran không biểu lộ chút phản ứng nào mà chỉ cười, Yukito chặc lưỡi – anh thú vị đấy. Được rồi, để đấy cho tôi.Yukito ra nói chuyện với người kéo xe một lúc và thật bất ngờ, người kéo xe dỡ hàng xuống, trao cho Yukito chiếc xe kéo. Sakura vô cùng kinh ngạc khi thấy Yukito kéo chiếc xe lại, còn Syaoran chỉ cười một cách khó hiểu.…………– Này, Yukito – Sakura hỏi – sao lúc nãy anh lại mua được chiếc xe này từ người kéo xe vậy?– Đơn giản thôi, bởi vì kẻ kéo xe ấy đang cần một thứ mà tôi có – Yukito mỉm cười – chuyện đáng hỏi là tại sao anh bạn Yukito lại biết tôi có nhiều thứ người kéo xe đang cần.– Thông minh như anh mà không hiểu sao – Syaoran ngồi dựa lưng vào thành xe, mắt lim dim – chỉ cần quan sát là nhận ra ngay thôi.– Uh? Tôi không hiểu? Thứ ấy là thứ gì thế? – Sakura thắc mắc.Syaoran mỉm cười nhìn Sakura:– Thứ gì à? Cô rất thông minh mà, đoán thử xem!– Lúc nào cũng thế – Sakura tức giận – anh thật đáng ghét! Tôi sẽ hỏi Yukito, không thèm hỏi an nữa.Syaoran bật cười nhìn bộ dạng bực tức của Sakura. Yukito liếc lại phí sau, nhìn hai người đang cười nói vui vẻ, anh ta chợt nảy ra một ý nghĩ mới. “Kịch”, chiếc xe ngựa bỗng dừng lại khiến Syaoran và Sakura ngã chúi vào nhau. Syaoran hỏi:– Chuyện gì vậy? Con ngựa bị làm sao à?– Chắc là vậy rồi – Yukito cúi xuống nhìn – Syaoran, cậu thử xuống xem bánh xe có bị làm sao không?Syaoran nhảy xuống kiểm tra theo lời của Yukito. Nhưng khi chân anh vừa chạm đất, con ngựa hí vang lên rồi phóng vụt đi, kéo theo Sakura ngồi trên xe.– SYAORAN…Sakura thét lên, gọi với lại phía Syaoran. Syaoran hét:– NGỒI IM, SAKURA. BÁM CHẮC VÀO, NGÃ LÀ CHẾT ĐẤY….Chiếc xe ngựa lao đi vun vút về phía trước. Sakura sợ hãi:– Anh là ai? Anh muốn gì?– Tôi là ai à? – Yukito cười vang – tôi chẳng giới thiệu sao, tên tôi là Yukito Tsukishiro, 22 tuổi. Tôi đang muốn đưa cô về nhà đây, quý cô nương Sakura Akizuki. Ấy chết, tôi phải gọi cô là Sakura Kinomoto chứ.Sakura choáng váng nhìn nụ cười nửa miệng của anh ta. Không còn là nụ cười ấm áp mà cô nhìn thấy lúc trước nữa mà là một nụ cười nửa vời, lạnh lùng đến phát sợ. Không một ai ngoài những người thân của Sakura biết họ thật của cô, ngay cả Syaoran cũng không vậy kẻ này là ai mà lại biết? Sakura thắc mắc và tin chắc người này có liên quan đến kí ức thuở 9 tuổi của cô.– Anh là tên thích khách tối qua? Có phải chính anh đã tấn công tôi?– Tấn công cô? không, tôi chẳng có ý định tấn công hay làm cô bị thương, tin tôi đi – Yukito nói khi thấy vẻ mặt ngờ vực của Sakura – có người ủy thác cho tôi nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ cô. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 11 (2)– Bảo vệ tôi? Ai vậy? – Sakura ngạc nhiên, thoáng nghĩ đến dì Sonomi.– Tôi không có quyền tiết lộ. – Yukito mỉm cười – nhưng bây giờ thì cô đừng lo, tôi chỉ muốn thử cái tên Syaoran kia chút thôi. Nếu hắn đuổi kịp thì tôi sẽ trả cô cho hắn, còn nếu không thì tôi sẽ đưa cô về tận nhà.– CÁI GÌ? ANH ĐỪNG CÓ BẮT BÍ NGƯỜI TA VẬY CHỨ? ANH PHÓNG NGỰA NHƯ THẾ NÀY THÌ LÀM SAO ANH TA ĐUỔI KỊP? – Sakura kêu lên– Yên tâm, Yukito cười lớn, nếu hắn….Yukito chưa kịp nói hết câu thì đã thấy một bóng người loang loáng phi đến. Thân thủ người này nhẹ như gió, phóng nhanh như có cánh, chẳng mấy chốc đã áp sát xe ngựa.– Syaoran… – Sakura reo lên.Syaoran đã đến ngay cạnh xe ngựa và giơ tay định bám vào thành xe. “Thôi rồi, lần này về lại phải nghe Touya ca cẩm đây”. Yukit