
ura, dù muốn gặp Rika nói chuyện nhưng cũng không thể. Cô đành ngồi xuống bàn, đặt Kero ngồi đối diện mình trên ghế giống như một con người và gọi một đĩa bánh ngọt. Sakura mỉm cười nhìn Kero ăn, giống như Syaoran vẫn đang ngồi đối diện với cô vậy. Cảm giác này khiến Sakura thấy đỡ cô đơn hơn.– Nè, Kero, hình như cậu ghét Syaoran hả? Anh ta không phải là một người chủ tốt sao? Mà tại sao cậu là chó lại thích ăn bánh vậy? Thật kì lạ!Kero vẫn chúi đầu vào đĩa bánh thơm phức, không chú ý đến câu hỏi của Sakura. Sakura im lặng nhìn Kero ăn. Bên ngoài, cây cối xanh tươi, chim chóc ca hót véo von. Bầu trời đang chuyển dần sang màu xám. Những áng mây đen chờn vờn, muốn bao phủ cả Tomoeda xinh đẹp, như muốn dự báo một cơn mưa lớn. Sakura ngắm trời, cảm thấy một cảm giác bất an, lo lắng. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 16: BẮT CÓC (2)– Cô ở đây ả, Sakura? Cả tháng nay không thấy cô đến, tôi tưởng cô quên luôn tôi rồi chứ?Sakura giật mình quay lại và chạm vào ánh mắt của Rika.– Chào cô, Rika. Tôi đến đây định gặp cô nói chuyện phiếm thì cô lại đi vắng.– Ưm tôi đi mua chút bột ấy mà. Chà, chú chó đẹp quá!Rika vui vẻ ngồi xuống ghế bên cnạh và đưa tay vuốt ve Kero. Lông Kero bỗng dựng đứng, mắt long lên và kêu gầm gư. Con chó nhe răng với Rika, chỉ chực cắn vào tay cô gái.– KERO!- Sakura quát. Con chó im lặng ngồi yên trên ghế nhưng mắt vẫn liếc nhìn Rika với vẻ đề phòng – xin lỗi, Rika. Con chó này nó… ờ, có lẽ là do nó lâu ngày không ra ngòai ấy mà.Kero vẫn không rời mắt khỏi Rika. Sakura nhanh chóng nhìn Kero và hơi mỉm cười. Kero đúng là con chó được Syaoran nuôi từ bé. Tính nó giống hệt chủ nhân. Sakura nhớ lại, trước đây, Syaoran cũng luôn đề phòng Rika, đúng như Kero lúc này. “Chậc, mình cũng cần đề phòng Rika hơn. Nhưng mình thấy cô ấy rất tốt mà! Syaoran lẫn Kero đều hơi lo xa rồi. Đúng là chủ nào tớ nấy”– Sakura, hôm nay cô đến đây một mình à? – Rika liếc nhìn Kero, hỏi Sakura.– Rika này, mấy hôm nay cô có thấy Syaoran đến đây không?– Không thấy. Cả tháng nay tôi không thấy anh ấy đến đây, cả cô cũng vậy mà. Hay thật, một người biến mất thì cả hai cùng biến mất luôn – Rika đùa – vậy hôm nay hai bạn hẹn nhau ở đây à?– Không – Sakura lắc đầu – tôi cũng đang đi tìm anh ta đây. Không biết mấy hôm nay anh ấy đi đâu nữa. Thật kì lạ!Rika rót cho mình một cốc nước, lắc đầu:– Bọn con trai đều vậy đấy, để ý làm gì. Phải rồi, vậy tức là hôm nay cô đến đây một mình và đi về một mình à? Không có người bạn nào khác sao?Sakura cảm thấy hơi ngạc nhiên vì Rika quan tâm đến việc mình đi với ai như vậy/ Cô chỉ vào Kero:– Có chứ. Tôi đi với Kero mà.– Còn ai nữa không? – Rika nhìn Kero với đôi mắt dè chừng.– Không còn. Sao cô hỏi vậy? – Sakura bắt đầu đề phòng.Rika lúng túng:– Tại vì… Tại vì… Đó là do dạo này ở xung quanh khu này có rất nhiều cướp và bọn côn đồ. Cô có đi đâu thì phải đi với người nào đó khác. Tôi rất lo cho cô nên hỏi vậy thôi mà.Sakura thở phào:– Không sao đâu. Kero là vệ sĩ số 1 đấy! (Kero kêu lên đồng ý với ý kiến của Sakura nhưng vẫn không quên gằm ghè với Rika)– Vậy thì tốt rồi – Rika nhếch mép cười.– Hả? – Sakura chợt thấy lo lắn vì nụ cười của Rika. Đó là một nụ cười lạnh lùng, với ánh mắt cũng lạnh lẽo không kém. Nhưng ngay sau đó, nụ cười của Rika trở lại thành nụ cười dịu dàng thường ngày:– Không, không có gì đâu. Chỉ là tôi đã rất lo cho cô. Giờ cô ngồi đây chơi nhé. Cứ ăn tự nhiên, tôi lấy rẻ thôi. Tôi có chút việc phải đi ra ngòai.Sakura vẫy tay tạm biệt Rika. Cô gái chào Sakura rồi bước nhanh ra cửa, vội vàng đi. Sakura nhìn Rika ở bên ngòai cửa sổ:– Kero, cậu thấy cô ta đáng ngờ ở đâu vậy? Tớ thấy cô ta cũng tốt mà. Chỉ có điều hình như cô ấy hơi kì lạ chút thôi.Kero nhảy xuống ghế, dụi đầu vào chân Sakura và kéo cô đi.– Đau quá, Kero. – Sakura khẽ kêu lên – cậu muốn về rồi hả? Được rồi, đợi chút đã. Đừng lo, trời không mưa được đâu. Ở quầy có bán áo mưa mà. Hơn nữa, đi tắm mưa một chút cũng thú vị.Kero dường như không đồng ý với Sakura. Nó cắn mạnh vào chân Sakura, khiến cô tức giận quát:– Im nao, Kero. Cậu ngồi yên đi, nếu không tớ sẽ cho cậu ra ngoài kia đứng đấy – Sakura chỉ tay ra ngòai cửa, nói. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 16: BẮT CÓC (3)Kero tức giận nằm im dưới chân Sakura. Sakura vuốt ve lông con chó, nhưng nó giận dỗi bỏ ra chố góc bàn nằm. Sakura nóng nảy:– Được lắm, cậu cứ giận đi. Hôm nay không cho cậu ăn nữa, Kero ạ!Sakura lại quay ra nhìn trời. Chim và bướm đã vắng bóng. Dòng người vội vàng đi nhanh hơn mong về kịp nhà trước khi trời mưa. Mây đen ùn ùn kéo đến. Những cơn gió rít lên, đập vào khe cửa. Trong quan bây giờ tấp nập người. Đa số là những người vào tránh mưa, mua áo mưa chứ không phải là ăn uống. Trời tuy chưa mưa nhưng tối sập lại, báo hiệu một cơn giông tố sắp nổi lên. Sakura cũng không muốn phải chọc giận Kero và ngồi đây chờ mưa đến, nhưng cô mong có thể gặp được Syaoran để hỏi cho rõ một số việc. Cách nói mập mờ của anh khiến cô khó chịu và lại càng kích thích trí tò mò khiến Sakura phải tìm hiểu cho kì được. Rika đã trở về và bận rộn với những người khách vừa