XtGem Forum catalog
Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Tác giả: Kobayashi Ayako

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3222641

Bình chọn: 7.5.00/10/2264 lượt.

mẹ đừng lo. Thế nào chúng con cũng tìm được Sakura thôi.– Vậy thì nhờ con! – Sonomi bất lực nói.– Chúng tôi sẽ đi với cậu! – Touya, Yukito và người quản gia vội đi ra ngoài theo Eriol, bỏ lại Sonomi và Tomoyo ở lại trong căn phòng vắng với nỗi lo như thiêu đốt.Ngoài trời, gió vẫn gào rú như tiếng hét của tử thần. Bầu trời và không gian tối đen như mực. Eriol nói với những người khác:– Bây giờ, mọi người hãy cùng đi tìm Sakura. Tôi sẽ sai đội quân truy tìm người giỏi nhất của tôi đi với mọi người. Còn tôi, tôi phải đi gặp một người. Người này có thể biết Sakura đang ở đâu, hoặc ít nhất cũng có thể biết những nơi Sakura hay đến.Dù rất tức giận vì bị ra lệnh, nhưng Touya vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời Eriol vì tính mạng của em gái. Eriol phóng xe ngựa, lao vụt đi và khuất sau màn đêm đen.– Ôi….Sakura tỉnh dậy và thấy đầu mình đau nhức, chân tay bị trói chặt không thể cử động. Cô nhìn quanh căn nhà mình đang ngồi và nhận ra đó là một căn nhà nhỏ được lợp bằng rơm. Cô chỉ nhớ mình bị một người đánh ngất từ phía sau, và trước lúc không biết gì nữa, cô có nghe thấy giọng nói của một người. “Người đó là ai nhỉ? Hình như mình nhận ra rồi. Đó là giọng của….” Sakura ôm lấy đầu rồi chợt mắt cô mở to, nhìn vào khoảng không: “Là giọng của Rika. Đúng rồi, chính là Rika, cô ta rất quan tâm đến việc mình đi với mấy người, với những ai, cũng chính Rika nói có rất nhiều côn đồ, cướp giật. Ôi, mình thật là ngu…” Sakura dùng tay đập vào đầu mình. Chợt cô nghe thấy tiếng rên khe khẽ bên cạnh mình. Cô nhìn xuống và kêu lên:– Kero! Trời ơi, cậu làm sao thế này?Kero nằm bên cạnh Sakura, mình đầy máu. Bộ lông vàng kim của nó chuyển thành màu lốm đốm đỏ. Những vết thương trên người Kero rỉ máu.– Cậu có sao không, Kero? Sao cậu không chạy đi, để bị đánh thế này?Kero từ từ tỉnh lai, ánh mắt nó bừng lên chút niềm vui khi thấy Sakura nhưng ngay sau đó nhắm lại do đau quá. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 17: MỤC ĐÍCH (3)– Sẽ không sao đâu, Kero. Anh hai nhất định sẽ tìm ra mình, cả anh Yukito và dì Sonomi nữa chứ. Bác Wei cũng không bỏ qua đâu. Chúng ta nhất định là không sao!Sakura ngồi im cạnh tường. Kero thỉnh thoảng lại kêu lên những tiếng kêu mỗi lúc một khỏe mạnh. Sakura để ý kĩ những ngóc nghách trong căn nhà và thấy một lỗ hổng nhỏ.– Chà, căn nhà này được lợp bằng rơm, nếu như tớ khỏe mạnh thì chỉ cần một cú đá là cả nhà sập luôn và chúng ta có thể dễ dàng thoát ra. Chỉ tiếc là bây giờ dù một ngón tay tớ cũng không thể cử động được nữa rồi.Kero kêu “Gâu gâu” đồng ý. Vừa lúc đó có người từ bên ngòai bước vào:– Thế nào, cô em tỉnh rồi à?– Ngươi là ai? Bắt ta có mục đích gì? – Sakura cứng rắn hỏi.– Điều đó ngươi không cần biết. Lát nữa, cô chủ ta sẽ đích thân hỏi tộ ngươi, còn bây giờ thì hãy yên phận mà ngồi đó đi.– Ta cần gặp cô chủ các ngươi, ngay bây giờ. Cô ta đâu?– TA BẢO NGƯƠI NGỒI IM THÌ NGƯƠI NGỒI IM ĐẤY. NGƯƠI KHÔNG CÓ ĐỦ TƯ CÁCH ĐỂ GẶP CÔ CHỦ TA ĐÂU! – tên kia hét lên.Sakura bình tĩnh mỉm cười:– Tư cách à? Vậy tư cách thế nào mới có thể gặp cô chủ các ngươi? Bọn du côn, côn đồ bẩn thỉu các ngươi mà cũng nói đến tư cách sao? Nếu nói tư cách thì… CHÍNH CÁC NGƯƠI MỚI LÀ KẺ KHÔNG CÓ TƯ CÁCH ĐỂ NÓI CHUYỆN VỚI TA. GỌI CÔ CHỦ CÁC NGƯƠI RA ĐÂY! – Sakura dằn giọng.Tên kia sợ hãi nhìn ánh mắt của Sakura. Hắn lắp bắp:– Tôi… Tôi… Cô chủ tôi… Cô ấy không có ở đây.– Không có ở đây? – Sakura cười khẩy – ra mặt đi, Rika Sasaki. Tôi biết cô đang đứng ở ngòai đó.Một thoáng im lặng. Tên kia run sợ hết nhìn Sakura lại nhìn ra ngoài.– Bốp! Bốp! Bốp! – có tiếng vỗ tay từ bên ngoài vọng vào và một người bịt kín mặt bước vào – cô thật là giỏi, tôi thật sự rất khâm phục cô, Sakura. Cô làm cho tên tay sai giỏi nhất của tôi phải run rẩy thế này, lại phát hiện ra tôi nữa. Bái phục!– Không cần nhiều lời – Sakura nói – tôi nhận ra cô đang đứng ngoài bởi vì cái tên được cô gọi là giỏi nhất này, khi sợ hãi, hắn hết nhìn tôi lại nhìn ra ngoài. Nhưng thôi, điều đó không quan trọng. Tôi cần phải biết, tại sao cô bắt tôi?– Ha ha, nếu cô muốn biết thì tôi sẽ cho cô biết. Có quá nhiều lý do để tôi bắt cô. Nhưng quan trọng nhất là tôi không ưa cô và tôi muốn cô phải biến mất! – Rika nói với đôi mắt lạnh lẽo, vô cảm.– Không ưa tôi? – Sakura hỏi lại – đơn giản vậy thôi sao? Tại sao kì lạ vậy? Tôi tưởng cô biết ơn tôi đấy.Rika bật cười:– Ơn à? Cô thật ngây thơ. Cô nghe cho rõ đây: Câu chuyện đánh côn đồ, cứu một cô gái đấy chỉ là một câu chuyện giả tạo. Đám người đó đều do tôi thuê đấy, cô có ý kiến gì không? Tôi thuê chúng cốt chỉ để bắt cô nhưng dường như không đủ người. Tôi đã quá chủ quan khi nghĩ một cô gái yếu ớt như cô thì không thể chống đỡ nổi với vài tên, ai ngờ….còn việc cô cứu tôi hả? Đó chỉ là cái cớ để làm quan thôi. Tôi lúc đó đang đứng từ xa quan sát cảnh tượng hay, vậy thì tội gì tôi phải ló đầu vào cho cô cứu. Đó chính là bài học dành cho việc cô đi đường không chịu chú ý đấy.– Cám ơn vì bài học của cô. Nó hữu ích lắm đấy! – Sakura cười thân thiện – tôi bắt đầu hiểu rồi đấy. Không “diệt” được tôi, cô chuyển sang màn kết thân hả? Sao phải rắc rối