Snack's 1967
Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Tác giả: Kobayashi Ayako

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3222670

Bình chọn: 9.5.00/10/2267 lượt.

ẾM. (3)– THÁI TỬ! – Có một chiếc giày đang cháy dở. Hình như là một chiếc giày của phụ nữ.Tomoyo, Eriol, Touya và Yukito sững lại, không dám quay lại nhìn. Ông Wei từ từ cầm lấy chiếc giày:– Ôi, lạy chúa, không thể nào! Đây chính là chiếc giày mà cô Sakura đi lúc rời nhà.– Không đâu, bác Wei. Chỉ là giày giống nhau thôi mà. Có bao nhiêu đôi giống nhau chứ đâu chỉ Sakura có. Không phải đâu, không phải của Sakura đâu! – Tomoyo nói, giọng lạc đi.– Nhưng đây là… – ông Wei nhắm mắt lại, không dám nói tiếp – Nó là… Nó chính là chiếc giày mà tôi làm cho cô Sakura nhân dịp năm mới.– KHÔNG! KHÔNG PHẢI! – Tomoyo hét lên và gục xuống, ngất đi.Eriol đỡ lấy Tomoyo, nhắm chặt mắt, không dám nhìn chiếc giày, không thể tin vào một minh chứng là Sakura đã chết cháy. Sakura là cô gái đầu tiên và có thể cũng là cô gái duy nhất anh coi như một người bạn tốt. Sakura giống như cô em gái dễ thương của anh. Eriol không thể nào chấp nhận sự thật trước mắt là Sakura đã chết.– ĐỪNG CÓ VỚ VẨN – Touya hét lên, giật lấy nửa chiếc giày đang cháy dở, vất vào đống tro đã lụi tàn – Sakura đâu chết dễ dàng như vậy, phải không?Yukito im lặng đứng nhìn bạn mình. Sakura là một người rất quan trọng, vô cùng quan trọng đối với anh, với những người khác và đặc biệt là với Touya. Đã 7 năm luôn luôn tìm kiếm, Touya mới gặp lại được em gái, vậy mà chỉ thoáng qua, chưa được gần gũi em thì cô em lại ra đi mãi mái. Yukito không biết nói gì để an ủi bạn, anh chỉ lặng lẽ nói:– Không đâu… Nhất định là không đâu.. Touya….Khung cảnh đã nhuộm màu hoàng hôn. Căn nhà Akizuki tĩnh lặng giữa những hàng cây xanh rờn. Chỉ có tiếng kêu gào của hai người phụ nữ vang vọng vào không gian, hòa quyện trong tiếng chuông chiều tạo nên một âm thanh buồn thảm. Gió rít lên từng hồi. Cây lá xào xạc thảm thiết. Cảnh vật cũng như lòng người, thấm đẫm hai chữ: ĐAU THƯƠNG. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 19: CON NGƯỜI THỨ 2 CỦA SYAORAN– Aaaaaaaaaaaaa…….Sakura mở mắt ra và nhìn thấy một khuôn mặt đáng sợ đang kề sát mặt mình. Cô ngồi bật dậy, lùi về phía sau, hai tay xua lia lịa:– Ôi, ông là Đầu trâu hay Mặt ngựa vậy? Lúc còn sống, tôi chưa làm việc xấu bao giờ, đừng hù dọa tôi chứ!– Gâu… Gâu… – kẻ đáng sợ kia kêu lên giúp Sakura nhận ra đó là ai:– Kero? Sao cậu lại ở đây? Trời, không lẽ cậu cũng chết theo tớ rồi hả? Tớ tưởng là cậu đã trốn thoát rồi chứ? Ừ, mà hình như cậu đã biến mất trước khi căn nhà đó bốc cháy. Vậy chẳng lẽ cậu ngốc đến nỗi quay trở lại chịu chết sao? Đây là….Lúc đó, Sakura mới nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc giường nhỏ, được trải ga trắng. không gian nơi đây âm u, không có chút ánh sáng nào. Sakura ôm lấy Kero:– Oái, đúng là mình đến địa ngục thật rồi! Âm u đến phát sợ. Hic, tưởng lúc chết mình sẽ được lên thiên đàng chứ, sao lại xuống địa ngục nhỉ? Oa… aaaaa….Bỗng có tiếng mở cửa và tiếng bước chân làm Sakura giật mình. Cô nhắm mắt lại, nghĩ thầm: “Trời đất, Diêm Vương đến rồi à? Rika ơi là Rika, đáng lẽ cô phải bảo tôi gặp Ngọc Hoàng có phải hơn không? Tôi ớn ông Diêm Vương này lắm! Hu hu…”– Cô tỉnh rồi à? – Tiếng nói vang lên sau lưng SakuraSakura nhắm chặt mắt, ngồi quay lưng ra phía cửa, không chú ý đến người hỏi:– Đúng, đúng. Tôi tỉnh rồi. Hu hu, tôi chẳng muốn tỉnh lại mà gặp ông đâu. Ông là Diêm Vương hả? hay Đầu trâu? Mặt ngựa? Dì tôi nói ở địa ngục thì chẳng có ai là tốt đâu. Nhìn ai cũng đáng sợ cả. Đừng bắt tôi phải nhìn mặt ông. Tôi sợ ma nhất trên đời này!– Đừng lo, tôi không phải là Diêm Vương, cũng chẳng phải Đầu trâu, Mặt ngựa. Tên tôi là Li Syaoran – người kia bật cười.Sakura vẫn ôm chặt Kero, không dám mở mắt:– Dưới địa ngục thì cái gì cũng thế cả mà thôi. Diêm Vương hay là Li Sy….Sakura định thần, từ từ mở mắt ra và chầm chậm quay lại. Cô không tin vào mắt mình nữa khi thấy một tay con trai đang nhìn cô mỉm cười – nụ cười đáng ghét nhất mà cô đã mong gặp. Sakura kinh hoàng nhìn quanh:– Li Syaoran? Đây là đâu vậy? Chẳng lẽ anh cũng xuống địa ngục rồi sao? Ôi, tội nghiệp quá! Chắc lúc trước anh làm việc xấu hả? Anh xuống địa ngục thì còn nghe được, tại sao tôi cũng phải xuống nhỉ?Syaoran cười dữ dội:– Ha ha, tại sao tôi xuống nghe được mà cô thì không được?– Tại vì tôi là người tốt! – Sakura cự lại.– Tôi biết rồi – Syaoran cố nín cười, nhượng bộ – cô đừng lo, đây không phải là địa ngục đâu.– Vậy đây là…. – Sakura ngạc nhiên, để ý thấy đây là một căn phòng nhỏ, có nhiều cửa sổ. Cô với tay mở một cánh cửa sổ gần giường và nhìn ra ngoài, thấy bên dưới có một khu vườn rộng, cây cối rậm rạp – đây là nhà anh sao?– Đúng! Tôi vốn định đưa cô về nhà nhưng đến lúc đó mới nhớ ra là chưa biết nhà cô. Thật chán quá!– Anh cứu tôi à? Tại sao anh lại biết tôi ở đâu mà cứu?– Kero là con chó được tôi huấn luyện từ nhỏ, nên có thể gọi nó là một con chó cảnh binh cũng không sai. Dù nó có hơi ngốc nhưng nhiều khi cũng được việc (Kero gằm ghè nhìn Syaoran). Chính nó chạy về báo cho tôi biết. Người nhà cô đang lo cho cô lắm đấy. Eriol đã đến đây gây sự với tôi vì hắn nghĩ là tôi giấu cô đi. Khi Eriol vừa về, tôi đang định đi tìm cô thì Kero chạy vào. Nó đã