Old school Easter eggs.
Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Tác giả: Kobayashi Ayako

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3222652

Bình chọn: 7.5.00/10/2265 lượt.

thế? Cứ gọi tôi vào đâu đó rồi bắt luôn có phải đơn giản hơn không? Hoặc là có thể bỏ độc vào thức ăn, nước uống của tôi cũng được mà? [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 17: MỤC ĐÍCH (4)– Cô quả là rất t hông minh. Đúng là không thể coi thường cô. – Rika vỗ tay.– Tôi có thể coi đó là lời khen không nhỉ? Nếu phải thì xin cám ơn nha. Nhưng tôi cũng không cần lời khen ấy đâu, bởi vì tôi biết mình vốn thông minh sẵn rồi. Trả lời câu hỏi của tôi đi! – Sakura ra lệnh.– Đừng có ra lệnh cho tôi, bởi vì bây giờ tôi mới là người có quyền ra lệnh. Nghe này cô gái. Đúng là tôi có thể gọi cô vào chỗ vắng rồi cho cô một trận, bỏ độc vào thức ăn để cô “tử ẹo”. Nhưng tôi không làm thế bởi vì kế hoạch của tôi có chút thay đổi. Mới đầu, tôi định làm bạn với cô, sau đó dày vò cô đến sống mà như chết. Nhưng thôi, có lệnh mới là giết ngay lập tức. Vì thế, tôi phải dùng đến cách này. Với lại tôi cũng cần phải kinh doanh chứ. Cô chết trong quán của tôi, thì tôi bán thức ăn cho ai nữa.– Vậy à? Cũng đúng thật. Thế thì chúc cô buôn bán phát đạt. – Sakura bình thản mỉm cười – nhưng tôi còn chút chuyện thắc mắc. Đó là nếu như không thấy tôi về, người nhà tôi nhất định không để yên. Hơn nữa cũng rất đông người biết tôi đến quán ăn của cô, họ nhất định sẽ đến tìm. Cô giải quyết thế nào đây?– Người nhà cô hả? Muốn nghe thử kịch bản của tôi không? Một cô gái đột nhiên mất tích. Xảy ra một vụ hỏa hoạn tại căn nhà hoang. Tìm thấy vật dụng của cô gái mất tích trong căn nhà. Người ta nghi ngờ cô gái tự sát bằng cách đốt căn nhà hoang, thiêu cháy chính mình.. Cô thấy sao? Cô cứ yên tâm ra đi, tôi sẽ sắp xếp cho vật dụng nhận thân của cô không bị cháy hết. Bộ quần áo chẳng hạn. Bởi vậy nên cho tôi mượn tạm chiếc áo khoác ngoài của cô.Sakura lúc đó mới để ý thấy áo khoác ngoài của mình không còn. Cô gật đầu:– Hiểu rồi, kịch bản hay đấy. Nhớ trả lại quân áo cho tôi khi nào gặp lại ở chỗ của Diêm Vương nhé. Tôi hi vọng sẽ gặp lại cô sớm, bạn tốt của tôi ạ. Nhưng lúc này cô nói, theo lệnh thì cô phải giết tôi ngay lập tức. VẬy có nghĩa là cô cũng làm theo lệnh?– Đúng – Rika miễn cưỡng trả lời.– Ai vây? – Sakura hỏi, vẫn giữ giọng bình thản và thân thiện.– Điều này thì tốt hơn hết là cô xuống mà hỏi Diêm Vương ấy, Sakura ạ. Cô đừng lo, tôi nghĩ ông ấy sẽ trả lời cô đầy đủ thôi. Tôi sẽ giúp cô gặp ông ấy sớm, ngay bây giờ. Cái kiểu này thì cô sẽ được một cái chết êm ái đây. Hừ, chán thật! Nếu theo kế hoạch của tôi thì cái chết của cô sẽ đáng xem hơn nhiều.– Cô tàn nhẫn thật! – Sakura mỉm cười – có vẻ ngoài mệnh lệnh của cấp trên ra thì cô còn mối thù nào đó với tôi nữa thì phải?– Đúng! – Rika trả lời dứt khoát.– Tôi có thể biết chứ?– Không!Sakura nhún vai:– Chà, thôi vậy! Nhưng cô định giết tôi bây giờ hả?– Đúng. Ngay bây giờ và ngay tại đây!– Phóng hỏa?– Chính xác. – Rika xác nhận – Cô bị trúng thuốc mê của tôi, không thể cử động nổi nữa rồi. Tóm lại là cô chết chắc rồi. Được rồi, nãy giờ hình như nói chuyện phiếm quá nhiều rồi. Coi như một ân hụê cho cô vậy. Giờ thì hãy xuống gặp Diêm Vương hỏi tiếp nha. Chúc ngủ ngon.Rika cười ha hả rồi bước ra ngoài, ném vào bức tường của ngôi nhà rơm một que củi đang cháy. Rơm bén lửa, bùng cháy. Khói mù mịt. Căn nhà đã chìm trong lửa đỏ. Sakura không thể động đậy, ngồi im bất động chịu chết. Đêm nay, gió to càng làm ngọn lửa bùng lên nhanh. Sakura không thể thở được. Cô biết mình hôm nay không tránh khỏi cái chết, phải chết khi mà cô còn quá nhiều điều thắc mắc: Quá khứ của mình ra sao? Tại sao giờ anh hai lại đến tìm mình? Anh hai nói việc ấy là việc gì? Còn cả Syaoran nữa, không làm bạn bè nữa nghĩa là sao? Có lẽ đúng như Rika nói, những điều này cô cũng phải xuống hỏi Diêm Vương thôi. “Vĩnh biệt!” Sakura bật cười cay đắng một mình rồi từ từ lịm đi. Sakura chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ ngàn năm, nhưng cô mỉm cười mãn nguyện khi nhận ra một điều: Kero đã biến mất khỏi căn nhà đầy khói lửa này. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 18: TÌM KIẾM.Trời sáng dần. Gió dường như đã mệt sau một đêm gào thét, bây giờ dìu dịu thổi, mang theo hơi nóng đặc trưng của mùa hè. Những cành cây xào xạc theo tiếng gió, tung bay những chiếc lá xác xơ. Quang cảnh tĩnh lặng đặc biệt, khiến người ta linh cảm có chuyện bất ổn.Mặt trời ló dạng, kết thúc một đêm không ngủ của nhà Akizuki. Suốt một đêm lùng sục, tuy chưa có kết quả gì nhưng mọi người vẫn chưa hết hi vọng. Đêm qua trời lại sáng. Đó là quy luật tất yếu của tạo hóa. Touya, Yukito, Wei vẫn tiếp tục đi theo Eriol và đội quân tinh nhuệ của anh ta để tìm Sakura. Tomoyo đắp một chiếc chăn nhẹ lên người mẹ, rồi nhẹ nhàng khoác áo ra ngoài, cùng đi tìm Sakura.– Sao em không ở trong nhà? – Eriol hỏi khi thấy Tomoyo – Ngoài này mọi người làm được rồi. Hơn nữa, đội quân này là đội quân tìm người tốt nhất trong cung điện, chắc là Sakura sẽ không sao đâu. Mà mẹ thế nào rồi?– Mẹ vừa mới ngủ. Cả đêm qua mẹ lo không ngủ được, gần sáng mới thiếp đi một chút. Không biết Sakura đi đâu nữa. Phải rồi, Eriol, Syaoran có biết không?– Hắn không biết – Eriol tức giận nói – lúc nãy anh có đến chỗ hắ