Teya Salat
Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Tác giả: Kobayashi Ayako

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3223061

Bình chọn: 9.00/10/2306 lượt.

ỡ, khiến người ta có cảm giác cô ta sẽ lao vào ôm chầm lấy Sakura không ngần ngại. Nhưng trái với suy nghĩ của người chứng kiến, cô gái cụp mắt xuống, lặng lẽ quỳ bên cạnh Sakura.Khi cô gái lạ mặt xuất hiện, không khí trong ngôi nhà hoàn toàn thay đổi. Touya và Yukito nhìn cô gái rồi lại quay lại nhìn nhau. Vẻ mặt lo lắng của hai người càng khiến mọi người thêm hoang mang. Eriol rút kiếm, sẵn sàng chiến đấu nếu cần thiết. Dì Sonomi đã thủ thế. Tomoyo cũng có thể lao vào bất cứ lúc nào nếu thấy Sakura gặp nguy hiểm. Nhưng khi thấy cô gái đang quỳ bên giường Sakura, mọi người hết thảy đều ngạc nhiên (trừ Yukito và Touya ra ^^). Riêng Sakura thì vẫn bình thản ngồi, mỉm cười nhìn cô gái:“Xin chào, lâu quá không gặp. Dùng sức gió để làm tín hiệu gõ cửa, vào nhà mà không cần phải đợi chủ ra mở, làm cho anh hai sợ hãi… tất cả những điều đó, chỉ có một người có thể làm được: Phong thần Nakuru Akizuki, một trong “Tứ đại hộ pháp”.”Cô gái cất tiếng nói, giọng nói trầm trầm, âm vang nhưng rất nhẹ nhàng:“Công chúa, rất mừng là Người còn nhớ tôi. Xin lỗi vì bây giờ mới xuất hiện, để công chúa phải chịu nhiều vất vả rồi.”“Không sao, Nakuru, ngươi đứng lên đi, ta đã nói đừng bao giờ quỳ gối trước ta mà” Sakura mừng rỡ “ngươi còn sống là tốt rồi.”Nakuru mỉm cười. Cô đứng dậy, ánh mắt vừa vui mừng, vừa lo lắng, chăm chú nhìn Sakura. Khuôn mặt cô trở nên buồn bã, nỗi buồn đến xót xa khi nhìn chủ nhân của mình.Bất chợt, Dì Sonomi kêu lên như vừa nghĩ ra điều gì:“Đúng rồi, chính là cô ta. Cô ta chính là kẻ đã giúp tôi trốn thoát trong vụ thảm sát 7 năm trước.”Cô gái lạ quay lại, nhìn từ đầu đến chân dì Sonomi:“À, là bà chị đấy à? Bà chị chăm sóc công chúa cũng được đấy. Chỉ có điều… TẠI SAO CÔNG CHÚA LẠI PHẢI NẰM TRÊN GIƯỜNG THẾ NÀY HẢ?”“Chuyện đó….” – dì Sonomi lúng túng trước thái độ tức giận của Nakuru.“Nè cô” – Touya lên tiếng – “vừa đến đây, tự tiện xộc vào lại còn hét ầm ầm trong nhà người ta là sao hả?”Cô gái bước đến, trừng trừng nhìn Touya và Yukito:“Tướng soái, cho dù anh là anh trai của công chúa thì cũng không có quyền với “Tứ đại hộ pháp” chúng tôi đâu, nhất là khi có mặt công chúa – “minh chủ” chính thức ở đây. Tôi tin tưởng hai anh, tôi mới giao nhiệm vụ đi tìm công chúa cho các người. Nhưng các người nhìn xem các người đã để công chúa xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao công chúa lại nằm trên giường? Các người muốn tôi sử dụng biện pháp trừng phạt ra sao?”Touya và Yukito toát mồ hôi không nói được gì. Sakura phải gỡ bí cho hai ông anh:“Được rồi, Nakuru. Thật ra thì ta chẳng bị làm sao cả đâu. Lần trước ta bị mất trí nhớ, và vừa mới hồi phục trước khi ngươi tìm đến đây một lúc. Do hơi bị sốc, ta phải nằm trên giường ấy mà.” [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 26: “NGƯỜI ẤY”? (2)“Công chúa” – Nakuru lo lắng nhìn Sakura – “công chúa bị mất trí nhớ sao? Công chúa không sao chứ?”“Ừ” – Sakura mỉm cười.Eriol không hiểu gì, nóng nảy nói:“Đủ rồi đấy, ta không biết cô là ai, nhưng tự tiện xộc vào khi chưa cho phép là trái pháp luật. Tôi mời cô ra khỏi đây ngay!”Cô gái thong thả đi lại phía Eriol. Touya và Yukito không dám quay lại, nhìn nhau lẩm bẩm: “hắn chết chắc rồi!”. Nakuru mỉm cười nhìn Eriol:“Chú em tên là Eriol Hiragizawa hả? Thái tử của dòng họ Hiragizawa? Chà, ta không ưa dòng họ này. Lần trước, trên đường trốn chạy, ta gặp phải lão già đáng ghét Hiragizawa mà suýt mất mạng. Nay giết tên thái tử này cũng trả được chút ít mối thù.”Khuôn mặt Nakuru vụt trở nên lạnh lùng. Cô dùng hai tay, xách Eriol lên một cách dễ dàng (điêu chút, cũng chẳng dễ gì đâu ^^). Đôi mắt Nakuru nhìn Eriol như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhận thấy tình sự nguy hiểm, Tomoyo vội ngăn lại:“Không, khoan đã. Chị đừng làm vậy. Chuỵên đó không liên quan đến anh ấy.”Nakuru quay lại nhìn Tomoyo, ánh mắt dịu lại:“A, thì ra là người mà tiểu thư Daidouji coi là nhất. Tức là đối với tiểu thư, công chúa bị hạ xuống thứ hai sao. Vậy….” – tia nhìn của Nakuru lại trở nên hung dữ – “hắn sẽ phải chết.”Bàn tay Nakuru xiết chặt vào cổ Eriol, khiến anh kêu lên khó thở. Touya ra lệnh:“Đủ rồi, dừng lại đi, Nakuru.”“Anh không có quyền ra lệnh cho tôi.” – Nakuru lạnh lùng.Yukito bất lực nhìn. Mọi người đều lo lắng khi thấy bầu không khí lạnh lẽo trong căn phòng. Cô gái xinh đẹp biến mất mà thay vào đó là một kẻ ác quỷ. Touya quay lại nhìn Sakura, người duy nhất vẫn tỉnh bơ ngồi, không hề tỏ ra lo lắng. Nhận thấy tất cả đều nhìn mình, Sakura nói:“Đùa xong chưa, Nakuru. Thả anh ta ra không ngươi sẽ trở thành mục tiêu tấn công của tất cả những người ở đây đấy.”“Rõ” – Nakuru mỉm cười, từ từ thả Eriol ra, Cô lại nháy mắt cười tinh nghịch, vẻ mặt trở lại như bình thường: xinh đẹp và dễ mến – “Sao phải sợ hãi như thế? Tôi đâu có làm gì anh ta.”Tomoyo chạy lại chỗ Eriol, giúp anh đứng vững khi chạm đất. Touya tức giận:“Cô…. Cô định làm cái gì vậy?”“Tôi chẳng làm gì cả” – Nakuru thản nhiên – “tôi chỉ muốn trả thù thôi. Anh cũng đã bị người của Hiragizawa đánh bại mà. Nhưng, công chúa đã nói thì tôi đành chịu.”Không khí trong nhà ngày càng khó chịu. Mọi người nhìn cô gái mới vào bằng á