Duck hunt
Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Thiên Đường Và Hạnh Phúc

Tác giả: Kobayashi Ayako

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3223111

Bình chọn: 8.00/10/2311 lượt.

ợc, OK, ta yên tâm giao tiểu thư xinh đẹp Tomoyo cho ngươi. Cô ấy là bạn thân của công chúa, nếu để tiểu thư bị mất một sợi tóc thì ngươi cũng khó sống với ta.”Eriol mỉm cười, kéo tay Tomoyo đi sau khi đã chào dì Sonomi và Sakura. Chiếc xe ngựa lao vút đi trong màn đêm mà không hay biết, nguy hiểm đang chờ đón họ. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 27: MỐI HẬN HIIRAGIZAWA VÀ THÂN THẾ ERIOL“Có chuyện gì khiến em lo lắng vậy, Tomoyo? Đừng lo, cái cô Nakuru đó chắc chắn sẽ bảo vệ Sakura tốt hơn chúng ta nhiều.”Suốt quãng đường trở về cung điện, Tomoyo chỉ ngồi im lặng không nói gì khiến Eriol lo lắng. Tomoyo chỉ thở dài:“Không phải, em không còn lo lắng về sự an tòan của Sakura nữa. Cô ấy nhất định sẽ không sao vì có anh Touya, anh Yukito, mẹ em và cả “phong thần” Nakuru nữa. Chỉ có điều…..“ ……”“Em đang rất lo về mối quan hệ của Sakura và Syaoran. Bây giờ thì cả Sakura và Syaoran đều biết rõ mối thù của mình, và trớ trêu thay, từ quan hệ bạn bè, bọn họ phải trở thành quan hệ kẻ thù. Rất có thể một trong hai người phải giết nhau, nhưng như thế thì…. Em hiểu tâm trạng đó, phải giết đi người mình yêu thương rất đau khổ. Tại sao bọn họ không có kí ức sớm hơn? Tại sao lại sắp xếp cho họ gặp nhau? Tại sao lại thế chứ?”Tomoyo vùi mặt vào hai bàn tay, giọng cô nhỏ dần, lo lắng và sợ hãi. Eriol chỉ im lặng nghe cô nói. Anh mỉm cười:“Anh hiểu. Có lẽ cảm giác cũng giống như khi em cầm dao giết anh chứ gì? ““KHÔNG” – Tomoyo nói to – “không giống nhau đâu. Em và anh khi đó chẳng biết mình có mối thù gì, hơn nữa tính cách của chúng ta không giống như hai người đó. Sakura và Syaoran đều rất ngang bướng, không thể nói không giết là không giêt được đâu. Mà mối thù của họ lại sâu sắc như vậy, kinh khủng đến nỗi, họ phải quên đi, phải cố gắng xóa đi kí ức đó. Vậy mà vẫn không thể xóa…..”Eriol trầm ngâm:“Sakura và Syaoran, nếu họ thật sự yêu nhau thì họ sẽ chẳng nỡ xuống tay hạ sát nhau đâu. Biết đâu khi Sakura gặp nguy hiểm thì Syaoran lại là người lao ra đầu tiên? Có thể vậy lắm đấy….”“A” – Tomoyo khẽ reo lên như vừa nghĩ ra chuyện gì – “có lẽ anh nói đúng, Eriol. Chuyện này, em đã nói dối mọi người, bởi em nghĩ nếu nói thật có thể khiến mọi người khó xử. Em đã nói khi ở “Quán ăn Rika”, lúc Sakura ngất đi, Syaoran chỉ ngồi yên nhìn thôi, hoàn toàn lạnh lùng và bàng quan. Nhưng không phải vậy đâu. Anh ta là người chạy đến bên chúng em đầu tiên. Syaoran rất lo lắng, và giúp em gọi xe đưa Sakura về nhà. Mặc dù lúc đó có vẻ như Syaoran đã biết Sakura là ai rồi.”“Đúng vậy” – Eriol gật đầu – “không chỉ biết Sakura là công chúa Kinomoto, hắn còn biết rõ mối hận thù của hai gia tộc nữa kia. Nhưng hắn vẫn cứu Sakura, vẫn lo lắng cho cô ấy đấy thôi. Được rồi, anh nghĩ em không cần phải lo lắng về chuyện đó nữa đâu mà hãy lo cho mình đi. Tính mạng em hiện giờ cũng đang rất nguy hiểm.”“Nguy hiểm?” – Tomoyo ngạc nhiên.“Ừ, rất nguy hiểm thì đúng hơn. Việc em thuộc dòng họ Daidouji đá bị phát hiện rồi. Mối thù có thể là không sâu sắc như dòng họ Li với dòng họ Kinomoto, nhưng ba anh, người đứng đầu Hiragizawa rất căm ghét Daidouji. Syaoran đã biết, chắc chắn là như thế. Hắn gọi anh ra chỉ để cảnh báo cho anh biết mà thôi. Hắn sẽ tiêu diệt Daidouji, hắn đã nói là làm. Chúng ta cần để phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Bây giờ về cung điện, chúng ta cần chuận bị biện pháp đối phó.”“Em hiểu rồi.”Chiếc xe ngựa vẫn vun vút lao đi, mang những con người của số phận vào vòng hiểm nguy của tử thần. Cánh cổng cung điện đóng lại như cánh cổng địa ngục khép lại cuộc sống con người.Syaoran vẫn trầm ngâm đứng ngắm cây hoa anh đào đang vươn lên mạnh mẽ, không biết một người đã lặng lẽ dứng cạnh bên anh.“Rika, cô đấy [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 27: MỐI HẬN HIIRAGIZAWA VÀ THÂN THẾ ERIOL (2)à? Cô ra đây làm gì?”“Tôi phải hỏi anh câu ấy mới đúng.” – Rika lạnh lùng nói – “Hừ, anh đang nhớ đến cô gái ấy đấy à? Hay lắm, tôi sẽ chặt cái cây hoa nào đi, tôi sẽ làm cho ngôi nhà này không còn chút gì liên quan đến cái tên Sakura nữa.”Con dao trên tay Rika sáng loáng dưới ánh đèn mờ mờ. Syaoran vẫn bình thản trả lời:“Được, cô cứ tự nhiên. Nếu cô chặt cây hoa này đi, tôi sẽ lại trồng tiếp. Ngoài kia bán nhiều lắm. Để xem nào, cô chặt một cây, tôi sẽ mua thêm hai cây, cô chặt đi hai cây, tôi sẽ trông thềm bốn cây…. Cô cứ chặt đi cây nào, tôi sẽ trồng gấp đôi. Chà, chẳng mấy chốc, căn nhà này sẽ biến thành một rừng hoa anh đào đấy. Rồi” – Syaoran đứng lùi lại – “cô cứ tự nhiên chặt đi.”Rika tức giận nghe Syaoran nói. Con dao trên tay cô từ từ hạ xuống:“Anh hay lắm, anh yêu cô ả đó. Anh vì cô ta mà quên mối thù của hai gia tộc chúng ta…. Cả gia tộc đó chỉ còn lại một mình cô ta sống sót mà thôi, chúng ta phải giết cô ta. Lần trước, suýt nữa tôi đã giết được con bé đó, nhưng anh lại đi cứu nó. Tôi thật không hiểu vì sao, anh lại có thể làm như vậy. Khi cô ta bị ngất ở quán ăn của tôi, anh lo lắng gọi xe ngựa cho cô ta. Chà, cũng vì ngạc nhiên trước hành động kì lạ của anh, mẹ mới ép anh nói ra mọi chuyện liên quan đến cô gái đó. Không ngờ anh đã biết cô ta chính