Thiên Thần Của Anh

Thiên Thần Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326272

Bình chọn: 8.00/10/627 lượt.

hiền là đủ tiêu chuẩn làm em hắn rồi.

-Cốc..cốc..cốc

-Vào đi.

Hắn mở cửa và hai tiếng “Trời ơi” phát ra từ miệng hắn.Cô em gái mà hắn mong đợi đây ư???Nói thế nào nhỉ?Cô ta xấu tệ.Cô ta có một ngoại hình quá ư là ”bắt mắt” với làn da ngăm đen,đôi mắt xếch và cách ăn mặc quê mùa.Cô ta có điểm gì được không nhỉ?À,đôi môi trái tim và chiếc mũi dọc dừa.

-“Trời ơi” có nghĩa là sao?-Nó ngạc nhiên với hai tiếng “trời ơi” của hắn.

-Không có gì,mẹ bảo tôi mang thứ này lên cho cô.

-Bác ấy là mẹ anh?

-Cô nghe vậy mà không biết à?-Hắn nói bằng giọng cáu gắt.”Cô ta phiền phức thật” cũng là cách hắn nghĩ về nó.Sau đó hắn bước ra khỏi phòng nó.

Trong phòng chỉ còn mỗi mình nó.”Hắn ta quả thật rất đẹp trai”.Mái tóc nâu để hơi dài như tài tử Hàn Quốc,chiếc mũi nằm hài hòa trên khuôn mặt,dáng người cao,làn da rám nắng càng làm hắn trông manly hơn và đôi mắt sâu hút hồn người nhưng cũng chính đôi mắt đó,nhìn nó khinh bỉ.Nó biết,trông nó rất thảm hại,một cô gái không rõ lai lịch đến ở nhà hắn.Thì sao?Hắn nhìn nó như thể nhìn một đứa ăn mày nhưng cho dù nó có là ăn mày thì cũng không đến nỗi phải chịu đựng đôi mắt khinh bỉ ấy.Nó cảm thấy ghét hắn ta kinh khủng-chàng trai mang gương mặt lạnh lùng,kiêu ngạo và có vẻ gì đó khinh khi người khác.Ấn tượng đầu tiên của nó về hắn là..không tốt đẹp chút nào.

……..

Anh em cái quái gì chứ?

Nó ghét hắn?(Biết được bao lâu mà ghét rồi)Cũng chưa có lí do gì chính đáng để ghét.Chắc mới nãy nó bị mất bình tĩnh.Thôi,có sẵn chén tổ yến,ăn luôn.Nó có tật cứ bực mình là “ăn cho bỏ ghét”(hèn gì như con heo)-Cháo tổ yến gì khó ăn quá-Nó lầm bầm,cả đời có ăn món này lần nào đâu,nhưng mà nó vẫn ăn hết.

Nó vừa xuống dưới thì đụng ngay bà Mẫn và cái tên kiêu ngạo ấy-Xui tận mạng,đi đâu cũng gặp-Nó lầm bầm được một lúc thì bà Mẫn lên tiếng:

-Chắc mới nãy hai đứa gặp nhau rồi,ấn tượng thế nào?-Bà vừa nói vừa liếc thằng con trai.

-Dạ,ấn tượng rất tốt,haha-hắn trả lời gượng gạo cộng thêm nụ cười cũng gượng gạo nốt.-Chúng con coi nhau như anh em í mà.

“Hả,tốt là tốt cái quái gì?Anh em gì ở đây nữa chứ?Ôi,xem cái mặt xảo trá với cái nụ cười ấy xem,đừng nói là bà bác ấy tin con trai của mình chứ?”-Nó nghĩ thầm.

-Hai đứa mới gặp lần đầu mà đã vậy thì tốt quá-Bà Mẫn nói trong vui mừng.-Lâm này,ta đã xin được cho con vào trường XXX(chả nghĩ ra được trường nào hết).Đây là trường dành riêng cho quý tộc,con cố gắng vào đó học cho tốt.

-Dạ-“Trường quý tộc hả?Là cái trường chứa toàn một lũ dốt bò,thích ngoác mỏ xin tiền bố mẹ chứ gì?Sao lại cho mình vô cái trường đó hả trời?”

-Con sẽ vào trường học ngay trong ngày mai,lo chuẩn bị cho tốt.Bằng,con hãy dẫn Trúc Lâm đi dạo một vòng đi.-Nói rồi bà Mẫn lên phòng.

Biệt thự này nằm ở vùng ngoại ô nên quanh đây toàn là cây cối,không khí mát lành.Nó thì không khỏi thích thú,ngồi trên chiếc xe mui trần đắt tiền,để cho gió quật vào mặt mới sảng khoái làm sao.Chỉ có điều,ngồi bên cạnh nó là hắn ta,với gương mặt đẹp và kiêu ngạo ấy,đang tập trung lái xe.

Hắn thì thấy vô cùng khó chịu khi ngồi trên chiếc xe này.Ngồi kế bên hắn là cô nàng quê mùa mà hắn ghét,đúng ra cô ta không đủ tư cách ngồi lên chiếc xe có giá trị lớn thế này,vậy mà giờ hắn phải chở cô ta đi ngắm cảnh nữa cơ đấy,hay chưa.

Dùng đôi mắt khinh bỉ lúc đầu,hắn nhìn nó:

-Thích quá nhỉ?

“Lại đôi mắt ấy,tôi móc mắt anh ra bây giờ,bỏ cái thói khinh thường người khác đi” nó quắc mắt lên nhìn hắn,đốp lại:

-Thích chứ,được ngồi trên chiếc xe sang trọng thế này mà.

“Phải,cô được lắm,thì ra cô cũng không phải hạng vừa.”

-Cô không hỏi tên tôi à?

-Nó không cần thiết,tôi cũng không muốn hỏi.

-Tôi nghĩ phép lịch sự tối thiểu là biết tên người đang nói chuyện với mình,điều đó cũng không cần thiết luôn à?-Hắn nói với giọng chế giễu.

-Này,nói thật nhé.Tôi không ưa gì anh đâu cho nên hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đưa tôi đi dạo đi và đừng nói gì với tôi hết.

“Chà chà,thẳng thừng quá nhỉ?”

-Tôi không được nói gì với cô?

-Tôi không thích nói chuyện với loại người như anh.

-Loại người như tôi?-Hắn thắc mắc.

-Nhìn cách anh nói chuyện với mẹ mình,tôi cũng đủ biết anh là loại người thế nào.

-À,thì ra là chuyện đó.-Sau câu nói là một nụ cười đểu-Tôi báo trước cho cô biết,đừng chống lại tôi trước mặt mẹ tôi.Nếu không,kết quả sẽ không tồi đâu.-Nói rồi hắn phóng xe đi với tốc độ chóng mặt.

……..

“Do it..Do it..Chu…It’s true true…”_”Cộp”

Tiếng điện thoại báo thức chưa được 2 giây đã bị nó tắt cái cộp.Nó quấn mình trong chiếc chăn ấm và tiếp tục giấc mơ đẹp.

“Reng..Reng..”Giờ lại đến tiếng chiếc đồng hồ báo thức “thứ thiệt” kêu nó dậy nhưng kết quả là

“Bốp”-Chiếc đồng hồ bị văng đến phương trời nào không ai hay.Nó đã mở mắt ra,nhìn đồng hồ đeo tay(sao mà lắm đòng hồ thế)6:15-“Còn sớm chán,nướng thêm tí nữa”-Thế là nó trùm mền,ngủ tiếp(bó tay,hai lần báo thức mà không chịu dậy)

Nhà dưới..

-Sao Trúc Lâm vẫn chưa xuống vậy kìa?-Bà Mẫn sốt ruột.

“Kệ xác cô ta,lo làm gì”-Hắn nghĩ bụng

-Vũ Bằng,hôm nay con phải dẫn con bé tới trường đấy.

-Hả,sao lại là con.-Hắn


Old school Swatch Watches