
uất làm việc của Ân Tuấn đã hơn ba bác sỉ thường . Lập thêm bệnh viện đa khoa, Ân Tuấn quả thật đã nâng công suất làm việc của mình lên đến gấp mười . Đã là ông chủ, tiền vô như nước, anh vẫn không bỏ qua cơ hội kiếm thêm tiền . Hết giờ , hết việc nhưng hễ ai yêu cầu mổ giá cao là anh nhận lời ngay . Mải suy nghỉ miên man, chẳng mấy chốc biệt thự ” Tường Minh” đả hiện ra trước mắt . Chính xác, Tân cho xe chạy đúng một vòng . Chiếc cửa cảm ứng từ trường từ từ mở lớn . Thả Ân Tuấn trước phòng khách, đánh xe vào ga ra xong , Tân quay xuống bếp phụ dọn cơm với Thành quản gia và ông Bẩy giử vườn, trong lúc đợi Ân Tuấn đi tắm.
– Vẩn thế à ? – Vừa thấy Tân, Thành hỏi ngay.
-Tân cầm cái bịch giấy lên, lắc lắc :
-Vũ như cẩn ( vẩn như củ ).
-Nhưng không sao – Thành nói nhỏ vào tai Tân – Có chút đột biến rồi:
– Đột biến ? Đôi mắt Tân mở lớn – Không hiểu
Thành kéo Tân đến bên bàn ăn rồi mở lồng bàn ra :
– Ồ ! – Tân “Ồ” to kinh ngạc . Nhìn thấy trên bàn một tô canh chua hảy còn
bốc khói, cạnh mấy con cá rô kho tộ vàng ươm thơm lừng . – Ở đâu ra thế này ?
-Nghe mùi thôi đả muốn ăn rồi.
-Thành chưa kịp trả lời, Ân Tuấn đả bước từ trên lầu xuống . Cánh mủi phập phồng anh hỏi:
-Nhà ta hôm nay có mùi gì lạ thế ?
-Cậu Tuấn à ! Tân mở nấp lồng bàn hào hứng – Cậu nhìn xem . Hôm nay nhà ta có món tươi rồi.
– Ở đâu ra thế ? – Đôi mày Ân Tuấn khẻ cau.
-Tân vẩn hí hửng :
– Dạ của anh Thành . Anh ta mua về đải chúng ta.
– Tôi không có mua – Từ lúc Ân Tuấn xuất hiện, gương mặt đang vui vẻ bình thường của Thành bổng trở nên bất động, lạnh lùng – Tất cả là do cô bé giúp việc mới của chúng ta nấu đó.
-Cô gái giúp việc mới ? Thế còn người củ đâu ? – Ân Tuấn tỏ ý chẳng bằng lòng.
Ông Bảy đở lấy lời :
– Dạ, bà ấy già rồi, nên con cháu không cho làm nửa . Cô bé này chính do bà
ta giới thiệu đến.
– Thế… đả thử tay nghề chưa ? Ân Tuấn lại hỏi :
Thành gật đầu:
– Dạ, đả thử rồi ạ , cô ta siêng năng lắm.
– Được rồi . – Ân Tuấn bước đến, ngồi vào ghế.
Đôi mắt nhìn lướt qua to canh chua và dỉa cá kho tộ môt. cái rồi anh bao?.
– Nhửng món này mọi người dùng đi . Ngày mai, bảo cô ta đừng nấu nửa nhé.
Tôi không thích chi vào nhửng khoản vô lý này đâu.
– Dạ – Thành gật đầu trong ánh mắt tiu nghỉu của Tân và ông Bảy.
Chà ! món canh chua đến tê cả lưởi thế này, lẻ nào chỉ được ăn có một ngày thôi ?
– Ăn thử miếng canh đi cậu Tuấn . Ngon lắm . – Đây tô canh chua sang phía
Ân Tuấn, Tân dụ dổ . Hy vọng sau khi ăn thử một miếng, anh sẻ thay đổi quan niệm của mình.
– Tôi không ăn . – Ân Tuấn lắc đầu rồi kêu lên ngạc nhiên khi thấy dỉa đồ ăn
nguội của mình nảy giờ không được ai đụng đến.
– Mọi người ăn đi chứ . Không phải nhường tôi đâu.
– Dạ , không phải nhường mà là…
Húp hết chén cơm chan canh chua, Tân cười – Ngán ! cậu chủ ăn thử miếng cá kho đi bảo đảm không ngon không lấy tiền.
– Đúng đó . Ăn thử một miếng đi cậu Tuấn . – Ông Bảy gật đầu.
Sẳn cơ hội, Thành nói luôn:
– Không lẻ, mấy món đồ nguội đó, cậu ăn hoài không ngán sao ?
– Ngán ? – cho một miếng chả to vào miệng nhai ngấu nghiến, AT ngơ ngác như thể lần đầu nghe đến danh từ ấy.
– Cậu chẳng biết ngán đâu – Không nghe Ân Tuấn trả lời, Tân uể oải gấp một miếng giăm bông cho vàomiệng – Thôi, quên canh chua, cá kho đi. Giăm bông, chả lụa muôn năm !
– Thì ra… Bây giờ Ân Tuấn mới như vở lẻ – Từ lâu, mọi người không thích ăn nhửng món này à ?
– Không phảlàkhôngthích,nhưng… – Ông Bảy nhăn mặt – Lâu lâu ăn một lần mới ngon . Ngày nào cậu củng bắt tụi này ăn như vậy . Thiệt là…
– Bắt ? – Ân Tuấn tròn mắt – Trời ơi ! Tôi cho mọi người ăn vừa ngon, vừa sang mà mấy người nhăn nhó, khổ sở như bị tù chung thân vậy . Sao lâu nay, không chịu nói chứ ?
– Tại… – Tân đua tay gải tóc – Thấy mặt cậu nhăn nhăn, tụi này sợ, im luôn
– Sợ ư ? – đôi mắt Ân Tuấn nhướng cao.
Thành gật đầu:
Đạ sợ . Nói thiệt cậu Tuấn nghe . Nếu hôm nay không có sự xuất hiện của
tô canh chua và dỉa cá kho này, có lẻ tụi tôi chưa dám nói đâu . Nói cậu đừng giận chứ, cứ ăn ba cái đồ nguội đó hòai, tụi tui ngán quá.
Có chuyện này sao ? Buông chén đủa, Ân Tuấn cảm thấy bất ngờ . Anh thật không dám tin rằng , bấy lâu nay, trong mắt mọi người, mình chỉ là tên bạo chúa, khiến họ phải hải hùng, kinh khiếp thế . Thật tệ hại vô cùng . Vậy mà bao lâu nay, anh cứ ngở bọn họ củng thích ăn nhửng thứ đồ nguội như mình.
– Mà cái cô gái kia thiệt tội nghe . – Lâu lắm mới được một ngày cởi mở, Thành hứng thú cất cao lời – Tự mình bỏ tiền đi chợ, nấu cơm . Thấy vậy, tôi có đua cho cô ấy hai chục ngàn đồng, nhưng cô ấy không chịu lấy, chỉ cười thôi.
-Chà ! Tân trợn mắt – Thế gian này sao lại có người tốt như vậy chứ ?
– Đừng vội vàng thán phục thế . – Như bao nhiêu lần trước, mổi lần nghe ai ca ngợi đến lòng tốt của con người, Ân Tuấn lập tức phản bác lại ngay bằng một giọng lạnh lùng – Thế gian này không có lòng tốt tự nguyện đâu . Mọi lòng tốt đều có ý đồ, có mục đích cả.
– Không phải đâu . – Thành bênh cho cô gái . Dường như to canh chua và dỉa
cá kho tuyệt vời kia đả khiến anh có cảm tình nhiều với cô