Thiên Thần Không Cánh – Hạ Thu

Thiên Thần Không Cánh – Hạ Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323871

Bình chọn: 10.00/10/387 lượt.

tốt đâu . Con vào rửa mặt rồi ăn cơm . Một lat dì dặt ra chợ mua cho mấy cái áo bông. Khí hậu bên Úc lạnh lắm , không ấm như nước mình đâu.

Làm sao Ân Tuấn không nhận ra sự ngọt ngào giả tạo trong giọng nói của bà . Nhưng vì tình mười ba năm cưu mang , Ân Tuấn ngoan ngoãn đứng lên . Dự định sau khi lãnh tiền bảo hiểm , anh sẽ cho dì một trăm triệu đễ dưỡng già

-Chỉ một trăm triệu thôi ư ?

– Mắt bà tối sẫm đi khi nghe Ân Tuấn tỏ bày . Con mắt đảo một vòng , bà cất giọng ngọt ngào

– À! Mà thôi cũng được . Cháu có lòng cho , dì cũng cám ơn. Thế nhưng còn tám trăm triệu kia , cháu để làm gì ? Hãy cho dì dượng mượn đầu tư mở nhà hàng kinh doanh , khách sạn . Lời , dì sẽ chia cho cháu

-Dạ , không thể nào đâu

– Ân Tuấn cương quyết lắc đầu

– Số tiền này , mẹ cháu phải đổi bằng sinh mạng mới có được . Cháu không bao giờ cho phép mình mạo hiểm làm bất cứ điều gì phạm vào số tiền này đâu . Sáng mai , cháu sẽ đem tất cả gửi vào ngân hàng . Chờ học xong trở về , cháu sẽ thành lập bệnh viện như tâm nguyện mẹ một đời mong đợi . Mong dì thông cảm.

-À .. Ờ

– gật đầu mà môi dì Vân bặm lại.

Tối hôm đó , bà không sao ngủ được . Cứ nghĩ một ngày Ân Tuấn trở về có tấm bằng bác sĩ hạnh ưu , đường hoàng trở thành viện trưởng một bệnh viện là trái tim bà lại sôi lên với một mối ghen hờn vô cớ . Tại sao lúc nào trời cao cũng ưu đãi mẹ con Tường Minh hơn bà chứ ?

Không . Bà không thể chấp nhận con mình là thằng hèn kém , mà Ân Tuấn trở thành ông này ông kia được . Mối ghen hờn , ích kỷ làm bà mù quáng . Trong một phút nông cạn hồ đồ . Bà đã nghĩ đến việc hãm hại Ân Tuấn để chiếm trọn số tiền bảo hiểm.

– Được à nghe !

– Ý nghĩ của bà được chồng và Duy An nhiệt tình ủng hộ.

Giữa đêm khuya , trong căn phòng nhỏ , ba cái đầu chụm lại cùng thảo ra một kế hoạch thật tinh vi . Họ quyết định sẽ hại Ân Tuấn bằng một dòng điện cao thế tình cờ vắt ngang qua bàn học của anh.

——————————————————————————–

Chương 14

Có thể như thế được sao ? Vô tình trộm nghe lời tàn ác thốt ra từ miệng dì ruột của mình , Ân Tuấn cay đắng vô cùng . Ngay đêm đó , trở về phòng , anh viết liền một phong thư từ biệt . Nói rõ mình đã biết mọi chuyện , kèm theo một trăm triệu với lời tái bút :

“Ơn nghĩa cưu mang suốt mười ba năm ròng rã . Một trăm triệu này là sòng phẳng . Từ nay , không họ hàng ruột thịt, chẳng ơn oán nợ nần . Đường ai nấy bước”.

Cũng bắt đầu từ đó , Ân Tuấn trở thành một người khác hẳn.

Vị ni sư già kể xong câu chuyện đã lâu mà Tâm Như hãy còn ngây người ra như chưa tỉnh mộng . Hôm đó đọc nhật ký của dì Tường Minh , cô những tưởng mình đã hiểu tường tận về Ân Tuấn . Té ra sự hiểu của cô đối với anh chỉ là một phần rất nhỏ . Cuộc đời anh cay đắng , khổ sở hơn cô tưởng tượng nhiều . Đến bây giờ thì cô hiểu vì sao con người Ân Tuấn trở nên trầm cảm , lạnh lùng như thế . Bao hờn giận ùa tan. Tâm hồn cô ngập đầy nỗi thương yêu và thông cảm . Cô thấy mình thật hiểu anh và bỗng thấy mình còn có trách nhiệm với anh . Cô không thể bỏ mặc anh với nỗi cô tịch của tâm hồn . Cứ nghĩ thế , một ngày không xa , anh sẽ tự huỷ diệt mình . Không . Bằng mọi giá , cô phải cứu lấy anh . Phải trả anh về đúng với con người , với bản chất thật của mình . Một nửa cuộc đời anh phải lao đao khốn khổ , cô phải làm cho một nửa cuộc đời còn lại của anh tươi sáng , ngập đầy hạnh phúc hơn bao giờ hết . Cô muốn anh sống giữa yêu thương , xóa tan đi thù hận.

Và thế là cô quay trở về bằng tấm lòng tự nguyện , hiến dâng . Cô cũng đã biết mình yêu anh . Không bằng ánh hoà quang rực rỡ của một thiên tài . Cô yêu con người anh . Một con người bị số phận dập vùi , nhưng biết vươn lên bằng chính nghị lực.

Lặng yên nghe Tâm Như kể , lòng Ân TuấN ngập đầy một cảm giác lạ lùng . Cảm giác của một người được người khác kể cho nghe chính số phận , cuộc đời mình . Vừa cảm thấy đau lòng , sợ hãi chẳng muốn nghe lại , vừa thấy nhẹ nhàng , chia sẽ như được cắt một phần trong gánh nặng.

Thế gian này , trừ những người trong cuộc , có lẽ ngoài Tâm Như ra , không còn người thứ hai biết được hoàn cảnh cuộc đời anh tận tường như thế . Xưa nay , Ân Tuấn rất sợ nhớ về dĩ vãng . Như một mụn nhọt xấu xa , khinh khiếp mà mỗi lúc chạm vào lại đau thấu tim , lịm chết người . Lý lích anh luôn ngắn gọn một câu ” Mồ côi . Không cha , không mẹ”. Cuộc đời của anh thật sự mới bắt đầu từ khi trở thành viện trưởng viện tim”Hy Vọng”.

Bảy năm du học , bảy năm trở thành viện trưởng viện tim “Hy Vọng”, thấp thoáng mà đã là mười bốn năm rồi . Ân Tuấn chưa một lần ghé về thăm dì dượng Vân , cũng không một lần nhớ về quá khứ . Đắm mình vào dao mổ , thuốc sát trùng , anh mê mãi cứu người và kiếm thật nhiều tiền . Cứu người để làm tròn tâm nguyện cuối đời của mẹ . Còn kiếm tiền để làm gì ? Ân Tuấn không biết được . Anh chỉ thấy mình thật an toàn khi có nhiều tiền ở trong người . Tại sao lại như vậy ? Ân Tuấn không thể nào lý giải , cũng như không biết vì sao mình lại có sở thích ăn toàn đồ nguội và thịt hộp.

-Thế mà tôi biết đấy

– Giọng Tâm Như chợt vang cắt ngang dòng suy nghĩ của Ân Tuấn.

Giật mình ngẩng


Old school Easter eggs.