XtGem Forum catalog
Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Tác giả: Cửu Bả Đao

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324743

Bình chọn: 7.5.00/10/474 lượt.

tương lai gặp được Quân Bảo thì phải hỏi y xem cách nhìn nhận thế nào. Càng hy vọng rằng tư chất của y hơn xa gã, chắc đã nhận ra nhược điểm của Mạn quyền, đạt tới cảnh giới cao thủ chân chính.

Thất Sách về Nhũ gia thôn còn vì một mục đích khác.

Ở cổng thôn, con chó vàng uể oải nhìn về phương xa, lưỡi thò một nửa khỏi cái miệng rụng quá nửa răng.

“Sư phụ, dọc đường trở về con nghe nói ở Ngưu Ẩm sơn gần đây có một toán mã tặc hung hãn lắm, quan phủ cũng bó tay. Chúng ở đâu, khoảng bao nhiêu người?” Thất Sách lo lắng nhất là việc quê nhà bị giày xéo.

“Đừng nghĩ vớ vẩn, ai chẳng biết Nhũ gia thôn chúng ta nghèo? Nghèo cũng có cái hay, sẽ không bị giặc cướp để ý.” Lão nhân hiểu ý gã, lắc lác đầu.

Thất Sách không hưởng ứng, nhìn về phía xa nghĩ ngợi. Lão nhân thở dài, hài tử biến thành thế này có một phần tại lão.

“Đám mã tặc đó hung hãn lắm, dùng khăn đỏ chít đầu, ban đầu chỉ khoảng một trăm tên, chỉ biết kẻ đứng đầu họ Từ, rất biết cách lấy lòng người, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã khuếch trương thành ba trăm tên, đa phần không phải quân ô hợp, hơn nữa Từ tặc hiểu binh pháp, từng hai lần đánh bại quan binh.” Lão nhân nói.

“Đánh bại quan binh? Nói vậy thì mã tặc cũng là nghĩa dũng quân?” Thất Sách hỏi.

“Nghĩa dũng quân? Mấy năm nay có bao nhiêu kẻ mượn danh nghĩa dũng quân danh đi gian dâm cướp bóc? Binh không ra binh, tặc không ra tặc, thời loạn này có gì phân biệt đâu? Chỉ là đám quan binh càng đáng ghét hơn, không dám chính diện đối chiến với mã tặc, đi bắt thôn dân rồi buộc khăn đỏ lên đầu, gán cho là mã tặc để bắt cho xong việc, đáng ghét, đáng giận.” Lão nhân vuốt ve cái chân gãy.

Thất Sách gật đầu, trên đường về Nhũ gia thôn gã gặp không ít việc hoang đường bạo ngược vô đạo, lòng nóng như lửa đốt, càng giục ngựa về nhanh, cũng may quê nhà vẫn là một thôn nhỏ không thể nghèo hơn được nữa.

“Thất Sách, thôn chúng ta chỉ cần giao lương thực đúng thời điểm là sẽ vô sự.” Lão nhân nhìn tịch dương.

“Vâng.” Thất Sách cũng nhìn tịch dương.

Hơn ba trăm mã tặc được võ trang tuyệt không dễ chạm vào, nhưng nếu sợ chúng thì làm thế nào được lịch sử lưu danh?

oOo

Thất Sách lên Ngưu Ẩm sơn, vốn định thực hiện việc bắt giặc bắt tướng trước, nhanh chóng giải quyết mối lo, nhưng tìm suốt ba ngày đêm vẫn không phát hiện tung tích thủ lĩnh mã tặc, nhưng biết rằng chúng mã tặc hiệu lệnh nghiêm minh, xem ra thủ lĩnh cũng là nhân vật đáng mặt. Đám mã tặc này cũng kì lạ, ai nấy chít khăn đỏ làm kí hiệu, mỗi ngày đều quỳ lạy về phía đông, tụng niệm Bất động minh vương giáng thế, Bạch Liên thánh chủ đức trạch rải rộng, dáng vẻ thành tín vô cùng, có lúc lại đầm đìa rơi lệ, thật sự không thể liên hệ chúng với hình ảnh mã tặc hung hãn. Thật ra nói chúng là mã tặc không đúng bằng giáo đoàn võ trang.

Đến ngày thứ bảy, Thất Sách ẩn mình trên ngọn cây sau rốt cũng nghe thấy tin tức về thủ lĩnh mã tặc, hóa ra mã tặc ở Ngưu Ẩm sơn chỉ là phân đà của mã tặc đoàn, kẻ đứng đầu thường đi các nơi liên kết với nhau, tiến hành chiêu binh mãi mã, thi thoảng mới về Ngưu Ẩm sơn, lúc nhàn rỗi lại sai mã tặc đoàn đến các tiểu thôn trang phòng vệ yếu ớt cớp bóc, cưỡng trưng thôn phu gia nhập, tránh đụng chạm với quan binh được huấn luyện.

Cân nhắc một hồi, Thất Sách quyết định xuất thủ. Nếu cứ đợi tên thủ lĩnh về núi, không hiểu gã phải đợi đến ngày tháng nào. Ngày thứ chín, trời mới hửng sáng, mã tặc nghênh ngang tập kết hạ sơn, Thất Sách nghe được chúng định tập kích hai thôn trang, nên đợi ngang đường.

“Mấy tên đạo tặc các ngươi không hề hiệp nghĩa như anh hùng Thủy Hử trong truyện của Tử An, lập tức giải tán hồi hương làm ruộng, đừng để động thủ thì quyền cước không có mắt.” Gã nhảy xuống, chúng mã tặc cả kinh.

Thất Sách một mình chặn trước ải ngày nào mã tặc cũng phải qua, lớn tiếng tụng niệm đoạn cảnh cáo đã thuộc lòng.

“Tiểu tử, báo danh mau.” Một tên mã tặc quát.

“Thái Cực.” Thất Sách thư thả đáp. Ý tốt của Quân Bảo, gã không thể coi nhẹ.

Mã tặc nhìn nhau lạnh người.

“Ai cũng biết Thái Cực đại hiệp toàn thân vàng rực, ngươi không phải Thái Cực.” Mã tặc không tin.

“Thiếu Lâm tự Đệ bát đồng nhân đã hạ sơn, xem ra tin tức của các ngươi không nhanh lắm nhỉ.” Thất Sách sờ cái đầu tóc mới mọc lún phún, chúng nhân vẫn đầy nghi hoặc.

Gã vốn thiên tính chất phác, không muốn tranh chấp nhiều, phách không một quyền vào gốc cây thấp cạnh đó, thân cây lớn cỡ miệng bát gãy gục, coi như là lời cảnh cáo.

Một người mặt mũi trắng trẻo như thư sinh ngồi trên ngựa đưa mắt ra hiệu cho mấy tráng hán vây Thất Sách lại.

“Thất lễ.” Thư sinh chắp tay, dáng vẻ khiêm tốn.

“Thất lễ cái gì?” Thất Sách vừa mở miệng, mười mấy tráng hán thi nhau tuốt đại đao chém vào chỗ yếu hại của gã.

Nhưng với gã, động tác của mã tặc toàn sơ hở, gã tùy ý sử dụng Hầu quyền liền đánh ngã tráng hán, gân đứt xương gãy kêu váng lên, cây đao lắc lư cắm dưới đất.

“Hảo công phu, không hổ là Thái Cực đại hiệp.” Thư sinh nhảy xuống ngựa.

Thất Sách vốn tưởng thư sinh muốn so tài với mình, ai ngờ y cúi sát đất, sắc mặt thành khẩn: “Thái Cực thiếu hiệp, tại hạ họ Trần tê