Duck hunt
Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Tác giả: Cửu Bả Đao

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324752

Bình chọn: 7.5.00/10/475 lượt.

n Hữu Lượng, ban nãy thử thân thủ đại hiệp, xin đại hiệp rộng lòng bỏ qua.”

“Không dám.” Thất Sách lúc đó mới hiểu, ôm quyền đáp lễ. Ai nỡ đánh người đang nở nụ cười, Thất Sách thấy thư sinh lễ phép như vậy, không tiện tiếp tục động thủ.

“Tại hạ cho rằng các vị giải tán đi thôi, tất cả không phải đánh nhau nữa, được không?” Thất Sách nhìn quanh.

Chúng nhân nhìn vào thư sinh, tựa hồ tất cả đều do y làm chủ.

“Lâu nay nghe danh Thái Cực thiếu hiệp chống đối triều đình, năm lần xông vào Nhữ Dương vương phủ mưu sát không thành, tài cao mật lớn khiến người ta khâm phục, những tựa hồ thiếu hiệp có hiểu lầm với bản giáo, kỳ thật bản giáo cũng hành động tương tự thiếu hiệp.” Thư sinh thành khẩn.

“Như thế nào?” Thất Sách rửa tai lắng nghe.

“Người đời đều biết triều đình bạo ngược vô đạo, nhánh giáo quân của tiểu đệ đã ấp ủ từ lâu, huấn luyện đầy đủ, giáo chủ đến các nơi lấy đức truyền giáo, không bao lâu sẽ trở thành mười vạn giáo quân, cũng là hy vọng của lê dân bách tính. Có câu thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, đại quân không thể một ngày thiếu lương thực, bản giáo đã vì vạn dân thì nên trông vào dân, tương lai đuổi được Hồ Lỗ, bản giáo sẽ để dân chúng ngơi nghỉ. Lúc đó thiên hạ thái bình, hoàn cảnh nước lửa hiện giờ có là gì?” Trần Hữu Lượng nói năng thành khẩn, mã tặc đứng sau đều gật gù.

“Ngươi nói rằng việc thôn dân bị các ngươi cướp lương thực là đương nhiên?” Không hiểu sao Thất Sách bắt đầu nổi giận.

“Thiên lý tuần hoàn, có nhân có quả, nghiệp hôm nay chính là quả ngày khác. Giáo chủ bản giáo là Tây phương Cực lạc tịnh thổ Bất động minh vương chuyển thế, tu luyện vượt khỏi nhân quả. Giáo chủ nhìn thấu rằng vì Đại Tống thất đức nên mới bị thiết kỵ của giặc tràn xuống phía nam, bách tính vô đức chính là nguyên nhân chuốc lấy bạo ngược. Ngã giáo từ bi, cướp của bách tính cũng là hóa giải cái ác nhiều đời, như thế mới được phúc nghìn đời nghìn kiếp, mở ra cục thế mới.” Trần Hữu Lượng cảm thán.

“Nói vậy tức là cướp của bách tính cũng là muốn tốt cho họ?” Thất Sách nắm chặt tay, xương cốt kêu lách cách.

“Nhân quả chi đạo thoạt nhìn có vẻ đương nhiên, người đời lại không thể nhìn nhận theo lẽ thường. Nếu bản giáo được Thái Cực thiếu hiệp trợ lực, thiên lý tuần hoàn chắc càng nhanh.” Trần Hữu Lượng thành khẩn mời, “Thái Cực thiếu hiệp khí vũ hiên ngang, thân thủ bất phàm, giáo chủ trở về nhất định sẽ vô cùng tán thưởng, tiểu đệ sẽ tiến cử Thái Cực thiếu hiệp đảm nhiệm chức tiên phong giáo quân, thảo phạt triều đình tất như chẻ tre.”

“Các hạ bảo giáo chủ đó là cái gì chuyển thế?” Thất Sách vỗ đầu, óc gã quả thật hỗn loạn.

“Chuyển thế Di Lặc ở Tây phương Cực lạc tịnh thổ, là Bất động minh vương, nhân thế xưng tụng Bạch Liên thánh chủ, tục danh Từ Thọ Huy Từ giáo chủ.” Trần Hữu Lượng chắp tay, dáng vẻ thành kính.

“Kêu hắn đến đấu với ta.” Thất Sách phất tay áo, đá gãy cây đại đao cắm dưới đất.

Một nén hương sau, hơn ba trăm mã tặc tán loạn, hoặc bỏ chạy hoặc gục ngã, ngổn ngang khắp nơi.

“Quân Bảo, như thế này thì huynh sẽ biết là đệ hạ sơn.” Thất Sách lẩm bẩm, nhìn theo Trần Hữu Lượng đầu tóc rối bù, vừa phi ngựa xuống núi vừa chửi váng lên.

Gã biết không lời nhắn nhủ nào lan nhanh như hành động này.

oOo

Bảng tróc nã của triều đình.

Bang phái phạm tội nhiều nhất: Cái Bang.

Đạo tặc không thể tha bổng: Trương Tam Phong.

Ác nhân mới nhất: Nhũ Thái Cực.

Năm đạo tặc xấu xa nhất: Triệu Đại Minh (thưởng một vạn năm nghìn lạng vàng), Trương Tam Phong (một vạn lạng), Nhũ Thái Cực (tám nghìn lạng), Thể Hồ (sáu nghìn lạng), Thạch Lưỡng Quyền (ba nghìn tám trăm lạng)

Lãnh đạo âm mưu lật đổ tà ác nhất: Hàn Sơn Đồng (ba vạn lạng vàng), Từ Thọ Huy (hai vạn hai nghìn lạng), Triệu Đại Minh (một vạn năm nghìn lạng), Lưu Phúc Thông (một vạn lạng), Quách Tử Hưng (tám nghìn lạng).

Đặc biệt thông tập: Phản đồ Thiếu Lâm Đệ bát đồng nhân Nhũ Thất Sách (hào phú Đại Nguyên cùng hợp lại tặng mười vạn lạng.)

“Toàn nam nhân, đúng là kì thị giới tính.” Linh Tuyết nộ khí đằng đằng, suýt nữa xé danh sách tróc nã dán trên tường khách sạn. Hồng Trung bật cười khiến Linh Tuyết trừng mắt. Hai người phái Nga My vừa bám theo Quân Bảo, vừa cướp phá quan binh thu thuế, thế đơn lực bạc.

“Sư phụ, con thấy chúng ta tìm nơi yên tĩnh luyện kiếm mới phải, đợi khi kiếm thuật đại tăng, đám nam nhân đó sao dám coi thường chúng ta nữa.” Hồng Trung nói thật lòng, cô cảm thấy kiếm thuật Nga My chiêu số quá rườm rà, lúc lâm địch đối chiến không đủ nhanh nhẹn, mấy lần suýt chết.

“Luyện kiếm gì nữa? Trương Quân Bảo y làm được thì Linh Tuyết cũng làm được, đợi khi ta đuổi kịp, nếu y không xin lỗi ta vì lần trước vô lễ thì không xong.” Linh Tuyết bực bội.

Có lúc cô tìm thấy Quân Bảo, Quân Bảo không nói được mấy câu là chạy nhanh, coi cô như không khí khiến Linh Tuyết càng bừng lửa giận.

Hồng Trung hiểu rằng vị sư phụ huênh hoang của mình từ sau lần gặp Tàn Niệm ở Nhũ gia thôn liền nảy sinh tình cảm vi diệu với Quân Bảo. Còn Quân Bảo không hiểu là không hiểu thật hay giả ngốc, mỗi lần trò chuyện với sư phụ đều cực kỳ đơn giản, nói xong là đi,