
ách tự nhủ, Thiếu Lâm tự vận động nhiều, các sư huynh nhất định đổ nhiều mồ hôi, ướt rồi khô, khô rồi lại ướt, gã là người mới đến, tất nhiên phải giúp họ giặt.
“Con trai đại hiệp Trương Huyền đến giặt y phục.” Một hòa thượng trẻ tuổi nằm trên tảng đá ven suối sưởi nắng, chân thả trong nước, ngữ khí tỏ ra cực kỳ khinh miệt. Tất cả cùng cười rộ, Quân Bảo không đáp, ngồi xổm xuống giở y phục ra.
Thất Sách không biết Trương Huyền là nhân vật thế nào, nhưng nghe rõ ý trào phúng của mọi người, gã và Quân Bảo cùng ở trong kho củi, lại gánh nước nửa ngày cùng nhau, trong lòng không khỏi bất bình cho tiểu sư huynh.
“Y phục dành cho khách quý này cứ ném xuống nước khẽ vò là xong, những y phục khác phải đem luyện thủ kình, xem có thể trực tiếp vắt khô hay không.” Quân Bảo dặn, chợt nhận ra Thất Sách hình như không nghe.
Thất Sách nhìn một tăng nhân đứng bên bờ suối, nháy mắt cười cợt học theo dáng vẻ múa quyền cực chậm của Quân Bảo khiến chúng nhân ôm bụng cười rũ. Xem ra Quân Bảo là đệ tử bị khinh thường nhất ở Thiếu Lâm.
Thất Sách trừng mắt nhìn chúng tăng, người ta bảo tu võ phải tu đức trước nhưng toán tăng nhân này không mảy may thấy chữ đức đâu cả. “Huynh ấy tên Quân Bảo, không phải con trai đại hiệp Trương Huyền gì hết.” Gã lên tiếng, Quân Bảo vội đưa y phục bẩn cho gã, hàm ý gã không nên nói loạn xạ.
Tất thảy tăng nhân tắt cười, nhìn sang hòa thượng trẻ tuổi nằm phơi nắng bên suối.
Hòa thượng uể oải ngồi dậy, nhìn Thất Sách đang giặt áo.
Thất Sách bị chiếu tướng, tuy không thoải mái nhưng gã không tránh.
“Ta nghe người khác nói rằng tối qua có một thằng ngốc kiết xác gia nhập Thiếu Lâm, cùng hội cùng thuyền với con trai đại hiệp Trương Huyền, tên là Thất Sách hả? Thất Sách? Tên thật vớ vẩn.” Ánh mắt hòa thượng trẻ tuổi sắc như lưỡi câu, môi trề ra chế nhạo.
“Nói năng cho tử tế một chút, đều là sư huynh đệ, hơn nhau ở chỗ vào chùa trước hay sau, có gì đáng cười?” Thất Sách tức giận trừng mắt nhìn tiểu hòa thượng, bầu không khí căng thẳng hẳn.
“Thế nào? Đắc tội với phương trượng chưa đủ, định đắc tội với cả Hàn Lâm Nhi ta ư?” Hòa thượng nói ra tên mình, đứng dậy hoạt động gân cốt, xem ra trận giao chiến bên bờ suối khó lòng tránh được. Hàn Lâm Nhi là đầu lĩnh của các tăng nhân làm việc vặt, tuy không nhờ ném tiền ra để vào chùa nhưng nhờ khí chất thống soái trời sinh nên nhanh chóng trở thành lão đại của phòng giặt giũ. Cũng bởi Hàn Lâm Nhi hứng chịu đủ cơn giận của con cháu quý tộc giàu có, giờ gặp được đối tượng có thể bắt nạt như Quân Bảo, tất nhiên hắn phải tỏ uy phong đôi chút.
Hàn Lâm Nhi giẫm xuống tảng đá nhảy bật lên mấy cái, đến trước mặt Thất Sách, xoa cái đầu nhẵn thín của gã: “Ngươi còn chưa học võ công? Tốt lắm, ta chỉ dùng một tay một chân và nửa pho Kim Cương La Hán quyền được không? Cho ngươi sử dụng Biển Đảm quyền, Canh Ngưu chưởng sấm động bên tai của người nhà quê, xem có chạm được nửa chéo áo của ta chăng.” Hàn Lâm Nhi vuốt trán Thất Sách, thỉnh thoảng gõ gõ, hoàn toàn không coi gã ra gì.
Thất Sách cảm giác trong lòng nóng bừng nhưng biết rằng mình không phải đối thủ của Hàn Lâm Nhi. Đấu mà biết thua chắc quả thật vô vị, lại sợ bị đuổi khỏi chùa, tai gã nóng lên.
“Giặt y phục đi, không đáp là xong.” Quân Bảo hạ giọng khuyên. Thất Sách vắt y phục thật mạnh, trút hết cơn giận vào đó.
“Không dám trả đòn là lựa chọn chính xác, vốn bọn ta đợi ngươi, đừng theo chân con trai bảo bối của đại hiệp Trương Huyền, không có tiền đồ gì đâu.” Hàn Lâm Nhi ngồi xổm xuống, cười hì hì nhìn Thất Sách, “đá gãy mũi hắn chắc sẽ khiến tên nhà quê ngươi nổi giận, thế nào”
Thất Sách nhìn hắn với vẻ không dám tin, vì sao mới bước chân khỏi Nhũ gia thôn lại gặp ngay kẻ du côn thế này nhỉ?
“Bắt nạt người ta có gì hay ho?” Thất Sách hỏi, gã thật sự không hiểu.
“Hỏi hay lắm.” Hàn Lâm Nhi tiu mỉm cười nhưng trong lòng bực bội, tên nhà quê này nói năng quả thật kì quái tột độ, nhất thời hắn không biết trả lời thế nào.
Quân Bảo nhìn Thất Sách. Kỳ thật y không ngại việc bị đá mấy cái, y đã quen rồi.
Hàn Lâm Nhi cười lạnh đứng dậy: “Vậy thì không đánh…”
“Không đánh.” Thất Sách không cần nghĩ ngợi nhiều.
“Không chạy được đâu, đến lúc hoàng hôn luyện quyền, ngươi sẽ nếm mùi.” Hàn Lâm Nhi búng lên trán Thất Sách.
Rồi cũng đến lúc Thất Sách hưng phấn nhất: tập võ tập thể khi hoàng hôn buông xuống.
Võ công Thiếu Lâm lưu truyền rộng rãi, tám chín phần võ quán trong dân gian đều lấy chiêu bào Thiếu Lâm chính tông, dù ai không luyện cũng nghe được đôi điều về võ công Thiếu Lâm.
Lão nhân kể chuyện cũng nói rằng, công phu Thiếu Lâm thiên về nhanh nhẹn, mạnh mẽ, lúc thực hiện động tác cả bộ pháp, thân thể, tay chân đều được vận dụng, lấy chữ nhanh làm sở trường, lấy cương mãnh làm tâm phá căn bản, võ thuật chú trọng “nội luyện hơi thở, ngoại luyện gân cốt, da dẻ.” Võ công của Thiếu Lâm thậm chí đao thương bất nhập, dương cương uy vũ, người luyện thành có thể tay chẻ đá tảng, đầu đập vỡ bia đá, công phu Kim Chung tráo là ví dụ.
Quân Bảo không tham gia luyện võ tập thể, trừ vì một nguyên nhân bi thương khác, còn