Thiếu Nữ Toàn Phong

Thiếu Nữ Toàn Phong

Tác giả: Miu mymy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326831

Bình chọn: 9.00/10/683 lượt.

nói tiếp: “Chỉ có điều trước đây đều là Nhược Bạch sư huynh và Diệc Phong sư huynh xuất chiến,nhưng chỉ có năm nay mới có được thành tích tốt như thế… Bởi vậy, cậu mới là công thần, là phúc tinh của bọn mình! Bởi vậy…”.

Trong căn phòng tối om, giọng Hiểu Huỳnh ngắc ngứ giây lát.

“… Bởi vậy”, Hiểu Huỳnh nhổm người dậy, trịnh trọng nói với Bách Thảo đang nằm cạnh, “Cậu không cần quá bận tâm đến trận đấu ngày mai, có thua Đình Nghi cũng không sao. Chị ấy là thiên tài đã thành danh trên toàn quốc, còn cậu vừa mới bắt đầu. Bách Thảo, cậu đã rất rất rất cừ rồi,chúng mình tự hào về cậu!”.

Tim Bách Thảo trĩu xuống.

Nói như vậy là cô nhất định sẽ thua Đình Nghi sao?

Bách Thảo thẫn thờ nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên những trận giao đấu với Đình Nghi trước đây: những cú đạp nhanh như điện, bao nhiêu lần bị đánh trúng, bao nhiêu lần ngã nhào trên đệm… Cô vội vàng nhắm mắt, hơi thở gấp như sắp ngạt.

CHƯƠNG 1 + 2 +3 QUYỂN 2 (2)

Hiểu Huỳnh đã ngủ.

Ánh trăng hắt trên giường, tiếng côn trùng vọng vào rả rích. Bách Thảo nằm yên, nhắm mắt, mãi không ngủ được, đầu dần dần đau nhức. Cuối cùng, cô ngồi dậy, mặc võ phục, rón rén ra khỏi phòng.

Một mảnh trăng cong cong treo giữa trời đêm.

Tùng Bách võ quán lúc này yên tĩnh lạ thường, đèn các phòng đều đã tắt, trong đêm khuya phòng tập giống như một lát cắt mờ ảo. Bách Thảo kéo cánh cửa giấy, bên trong tối om, không nhìn thấy gì, cô không bật đèn, ngồi xếp bằng trên tấm đệm.

Chính nơi đây, cô đã từng thảm bại dưới tay Đình Nghi.

Đó là một trận đấu mà thực lực quá chênh lệch, trước Đình Nghi,quả thật cô không đánh nổi một đòn, thậm chí còn không kịp nhìn rõ Đình Nghi ra đòn như thế nào. Bây giờ, mặc dù cô đã có tiến bộ nhưng khoảng cách với Đình Nghi còn bao xa?

Bách Thảo hoàn toàn mơ hồ.

Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu lên võ phục, tay nắm chặt mép áo,Bách Thảo ngồi thẫn thờ rất lâu. Từ khi tham gia cuộc thi đến nay, ngay cả đêm qua, trước khi thi đấu với Lâm Phong cô cũng chưa từng căng thẳng thế này.

“Em sợ rồi!”

Trong bóng tối, một giọng nói vang lên từ góc phòng. Bách Thảo giật mình, vội quay đầu lại, phát hiện một bóng người ngồi dựa vào tường, mà lúc bước vào cô không nhận ra. Đó là giọng nói của Nhược Bạch”

Trong góc tối không có ánh trăng, hình như anh đã ngồi đó rất lâu,khuôn mặt lẫn trong bóng tối không thể nhìn thấy thần sắc thế nào.

“Em đang sợ hãi, đúng không?”

Giọng nói bình thản của anh lại cất lên, Bách Thảo cúi đầu, hít nhẹ một hơi đáp: “Vâng!”.

Đúng vậy, cô đang sợ hãi, mặc dù ngày mai trận đấu mới bắt đầu nhưng cô đã căng thẳng không thể ngủ được.

“Em sợ điều gì?”

“Em…”

Bách Thảo cắn môi. Cô sợ thua, sợ là cho dù mình đã tiến bộ khá nhiều nhưng khoảnh cách giữa mình và Đình Nghi vẫn còn rất lớn. Cô không chỉ sợ thua mà còn sợ sẽ thua thảm hại.

“Sợ hãi thì có ích gì? Nó sẽ giúp em thi đấu trận ngày mai tốt hơn sao?”, giọng nói lãnh đạm từ góc tường lại vang đến.

“Chưa thi đấu đã sợ thế này thì ngày mai em xin rút lui luôn đi.” Giọng anh lạnh đến tận xương tủy, như lưỡi phi đao ngâm trong băngtuyết.

“Em…”, Bách Thảo cứng người,”… em chỉ hơi căng thẳng một chút. Ngày mai em sẽ thi đấu thật tốt, em sẽ cố gắng hết sức…”.

“Em nghĩ ngày mai mình có thể đánh bại Đình Nghi?”

“… Em sẽ cố gắng!”

“Cho dù cố gắng hết sức thì mai em cũng sẽ thất bại trước Đình Nghi. Bởi vì đẳng cấp của hai người cách nhau quá xa, em hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ấy.”

“Em tưởng may mắn đánh bại Lâm Phong là đã có hy vọng so tài với Đình Nghi sao? Nếu như không phải nụ cười lạnh lùng của em khiến Lâm Phong bối rối trở tay không kịp thì làm sao em thắng được trận đó.”

CHƯƠNG 1 + 2 +3 QUYỂN 2 (3)

Bách Thảo đờ người.

“Cho nên, một trận đấu đã cầm chắc thất bại thì việc gì phải tham gia đến cùng?” Giọng nói của Nhược Bạch còn lạnh hơn cả ánh trăng,như nói với cô, lại như đang nói với chính mình.

Bách Thảo ngơ ngẩn nhìn bóng Nhược Bạch.

Cô không hiểu.

Nhược Bạch sư huynh định bảo cô nên rút khỏi trận đấu với Đình Nghi ngày mai sao? Bởi vì cô sợ thua? Bởi vì chắc chắn cô sẽ thua?

Nhược Bạch đứng dậy.

Anh làm như trong phòng không có ai, cũng không nhìn thấy cô, đi thẳng về phía cửa.

Thấy anh sắp kéo cánh cửa giấy bước ra ngoài, Bách Thảo không nén nổi, nói: “Nhưng em vẫn thắng Lâm Phong đấy thôi!”.

Mặc dù mọi người đều nghĩ cô không thể thắng Lâm Phong, nhưng cuối cùng cô vẫn thắng, biết đâu trận đấu ngày mai…

“Tốt, vậy thì hy vọng ngày mai em cũng sẽ đánh bại Đình Nghi.”

Nói xong, cánh cửa giấy bị kéo “soạt” một tiếng, bóng Nhược Bạch mất hút trong ánh trăng.

Bách Thảo ngẩn ngơ đứng nhìn về phía Nhược Bạch vừa đi khuất, một lúc sau mới chợt nhớ ra, tại sao muộn như vậy Nhược Bạch sư huynh vẫn còn ngồi một mình ở đây?

Ánh ban mai le lói.

Rạng sáng, Bách Thảo trằn trọc mãi mới ngủ được đã lại phải bò dậy, lấy chổi quét sân võ quán. Chỉ có công việc quét dọn mới làm cho cô cảm thấy thoải mái nhất, hơn nữa nghĩ đi nghĩ lại, nhất định là do Nhược Bạch sư huynh không quen thấy cô căng thẳng như vậy nên mới cố ý khiêu khích.

Đúng


XtGem Forum catalog