Disneyland 1972 Love the old s
Tính kế xem mắt

Tính kế xem mắt

Tác giả: Tử Văn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324003

Bình chọn: 10.00/10/400 lượt.

ô cùng thức thời, cũng không có phản bác gì, dù sao, chỉ cần để cho cô mau mau chóng chóng rời xa khỏi hắn, cho dù bắt cô đi bộ mà về, cô cũng không ý kiến nửa câu.

Sau đó, hắn vươn cánh tay dài ra, ngăn cản động tác muốn mau mau chóng chóng đóng cửa xe của cô lại.

“Tống Ninh Ninh.”

Nghe được tiếng gọi lớn tiếng của hắn, cô chần chờ một chút sau đó ngẩn đầu lên, vừa vặn bắt được ánh mắt hắn đang nhìn cô chăm chú.

Đôi mắt của hắn đen láy chăm chú nhìn cô.

“Hẹn gặp lại.”

“Gặp lại cái gì? chúng ta về sau không gặp nhau nữa.”

Theo phản xạ, cô bật lại lời của hắn, nhưng sau khi nói xong lại nhìn thấy khuôn mặt hắn tái đi vì giận, cô lại giả lả cười lên một tiếng, nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

“Tôi chỉ nói đùa thôi.”

Hắn cúi thấp đầu xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhìn cô không nói một lời, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Tống Ninh Ninh cảm thấy nhiệt độ trên khuôn mặt mình càng ngày càng tăng cao rồi.

“Tốt nhất là nói đùa.”

Hắn nhìn thẳng vào đáy mắt cô, có phần uy hiếp nói. Người con gái này thật là đơn thuần, có thể chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được suy nghĩ của cô, hắn bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì hôm nay đã không đến buổi hẹn với cô.

“Về cẩn thận.”

Cô vốn là đang định đùa hắn cứ chuyện bé xé ra to nhưng lại nhìn thấy biểu hiện rất chân thành của hắn, sự quan tâm của hắn khiến người ta không làm sao mà ghét bỏ được, cho nên cô đành vô cùng thức thời gật đầu đáp lại.

“Hẹn gặp lại.”

Hắn điều chỉnh lại bản thân mình, nhìn cô, lặp lại một lần.

Cô cũng hiểu rằng nếu lúc này mà mình trốn tránh ánh mắt của hắn thì có vẻ thật kỳ cục, cho nên cô hít một hơi thật sâu, rồi đáp lại.

“Hẹn gặp lại.”

Sau đó, lập tức cô đẩy tay hắn ra, đóng cửa xe lại, ý muốn tài xế lái xe đi.

Xe dần dần chuyển bánh rời khỏi, nhưng cô vẫn còn cảm nhận dược ánh mắt của hắn còn đang dõi theo chính mình, điều này khiến cho tim cô đập càng nhanh hơn, dường như sắp không thở nổi nữa.

Cô dùng đôi bàn tay vỗ vỗ lên mặt để giúp bản thân thanh tỉnh hơn một chút, rồi sau đó chớp mắt lia lịa.

“Phó tổng, chúng ta vào thôi.”

Đợi cho chiếc xe đã chạy đi xa, trợ lỹ Trình Hiểu Phong mới mở miệng nhắc nhở anh.

“Một mình tôi đi vào là được rồi.”

Đỗ Phù Lãng nhanh tay tiếp nhận chiếc cặp tài liệu, trong đầu như nhớ ra được điều gì, quay đầu lại phân phó cho người trợ lý.

“Cậu quay về công ty một chuyến, thay tôi đến chỗ giám đốc Bả lấy tài liệu của đối tượng xem mắt đến rồi mang tới đây cho tôi.”

Đáy mắt Trình Hiểu Phong hiện lên vài tia kinh ngạc, nhưng vẫn yên lặng như cũ làm theo.

“Vâng, tôi sẽ mau chóng đem tài liệu đó tới cho anh, chỉ là phó tổng…”

Hắn quan tâm nhìn boss của mình.

“Quả thật sắc mặt anh vô cùng không tốt, không sao chứ?”

Đỗ Phù Lãng nhẹ lắc đầu.

“Chỉ là đau dạ dày một chút thôi.”

“Có cần dùng thuốc không? Ở trong cặp của anh có đó.”

“Tôi biết, nếu như cảm thấy không thoải mái thì tôi sẽ uống. Cậu về trước đi.”

Đỗ Phù Lãng vừa nói một bên mặt không chút thay đổi xoay người bước vào nhà hàng.

Mãi đến lúc nhìn thấy bóng dáng của boss nhà mình khuất sau cánh cửa, lúc này Trình Hiểu Phong mới lộ ra vẻ mặt hoang mang, nhẹ lắc đầu một cái.

Lúc trước, hắn có đem tài liệu của đối tượng xem mắt tới, phó tổng chỉ nhìn cũng không buồn liếc qua liền thuận tay ném qua một bên, nếu không phải là do tổng giám đốc đặc biệt cảnh cáo, có lẽ phó tổng giám đốc đã sớm đem phần tài liệu về Tống Ninh Ninh cho nhân viên dọn phòng tiêu hủy đi rồi.

Nhớ tới người con gái vô cùng khí thế, lại ăn nói thô tục kia, Trình Hiểu Phong không nhịn được mà bật cười.

Mặc dù tính cách của cô không hợp với vị phó tổng lạnh lùng của hắn, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, cô đúng là một người rất thú vị, quan trọng nhất là cô đã khiến cho ông chủ lạnh lùng như băng của hắn phải động tâm.

“Chị!”

Tống Y Y vừa thấy Tống Ninh Ninh bước vào đến cửa, lập tức vui vẻ chạy lại nghênh đón.

“Em ở nhà sao?”

“Đúng vậy.”

Tống Y Y thuận miệng trả lời, trên mặt hiện lên vẻ mong chờ hóng chuyện.

“Chị, hôm nay chị đi xem mắt có xảy ra chuyện gì không? Có được thuận lợi không?”

“Không muốn nhắc lại nữa.”

Tống Ninh Ninh cởi bao tay da ra quăng trên ghế sofa, muốn suy nghĩ thật cẩn thận về chuyện ngày hôm nay, cuối cùng không nhịn được, thét lên một tiếng chói tai.

“A—-”

Tống Y Y bị tiếng hét của cô làm cho hoảng sợ, không khỏi ăn nói lắp bắp.

“Chị, chị cả…”

Tống Ninh Ninh không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của cô em út, chỉ quay đầu về hướng nhà bếp lớn tiếng gọi.

“Thím Lượng!”

Thím Lượng là quản gia được mời về để làm việc dọn dẹp trong nhà Tống gia, bà đã ở lại Tống gia từ lúc cha mẹ bọn họ còn sống. Những năm gần đây, việc ăn uống của bốn anh em bọn họ đều do bà chuẩn bị.

“Hôm nay là sinh nhật của con thím Lượng, nên thím ấy đã trở về nhà cách đây khoảng một giờ rồi.”

Tống Y Y hoài nghi nhìn chị gái mình

“Nhưng trước khi về thím ấy đã chuẩn bị cơm tối sẵn sàng cho chúng ta rồi. Chị, chị đói bụng sao? Để em đi hâm nóng lại, có thể ăn rồi.”

“Không cần vội vàng, chị không đói.”

Tống Ninh Ninh ngồi bẹp trên sofa