Insane
Tính kế xem mắt

Tính kế xem mắt

Tác giả: Tử Văn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324021

Bình chọn: 9.00/10/402 lượt.

.

“Chị chỉ muốn nhờ thím Lượng nấu giúp chị một bát bún móng giò nóng. Hôm nay chị đã gặp phải một tên đại thần xui xẻo, muốn ăn để giải xui.”

“Tên đại thần xui xẻo? Chị, không phải hôm nay chị đi xem mắt sao? Làm sao có thể gặp đại thần xui xẻo được?”

Tống Y Y nghi hoặc nhìn chị gái mình, có thể là cô đã sớm biết trước kết quả như thế mới trở về sớm như vậy.

“Đừng nói nữa.”

Ngay từ đầu, Tống Ninh Ninh đã không muốn đề cập đến vấn đề này. Chỉ là, nếu không đề cập tới cũng không có nghĩa là cô có thể quên đi ánh mắt của người đàn ông tên Đỗ Phù Lãng có thể khiến cho cô đỏ mặt tim đập nhanh kia.

“Thực con mẹ nó không công bằng, làm sao mà đàn ông lại có loại ánh mắt như thế được?”

“Chị, chị đang nói cái gì đó?”

Nhìn cô thì thào nói một mình, Tống Y Y bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Chị không sao chứ?”

“Không có việc gì.”

Tống Ninh Ninh vung tay lên, không tự chủ được lại nhớ đến hành động lấy tay vuốt cuốt ngực của Đỗ Phù Lãng khi đó, suy nghĩ trầm xuống, trong lòng đột nhiên không hiểu sao cảm thấy rất lo lắng.

Hắn không đi bệnh viện, thật sự không có vấn đề gì xảy ra chứ?

Vạn nhất tên kia thật sự xảy ra chuyện gì chỉ vì cô, cả đời này lương tâm cô sẽ bị cắn dứt.

Đỗ Phù Lãng…. Trong lòng cô bắt đầu suy ngẫm về cái tên này, đối với cô, người đàn ông này thật sự rất phiền toái! Cô điên rồi mới có thể có thiết lập quan hệ với hắn.

Chỉ cần mấy ngày tới này, hắn không xảy ra chuyện gì, cô sẽ cảm thấy an toàn, về sau hai người bọn họ liền chỉ như người qua đường với nhau. Không cần quan tâm đến việc hắn đẹp trai thế nào, ánh mắt hắn mê người ra sao, cũng không liên quan gì tới cô.

“Đúng!”

Tống Ninh Ninh nhớ lại, bỗng nhiên đập tay xuống bàn khẳng định chắc nịch.

“Sẽ là như thế.”

Tống Y Y nhìn cô đầy kinh ngạc.

“Chị, như thế là như thế nào? Rốt cục chị bị sao vậy? Đừng làm em sợ.”

“Không có việc gì.”

Cô không quan tâm đến bộ dạng kinh ngạc của em gái, đáp lại một câu xanh rờn.

“Chỉ là chị không muốn có một chút liên quan gì với tên đại thần xui xẻo kia, nếu không chắc chắn chị sẽ là người xui xẻo đoản mệnh.”

“Chị, vị đại thần xui xẻo trong miệng chị nói…. Không phải là đối tượng xem mắt hôm nay của chị chứ?”

Tống Y Y nhỏ giọng hỏi.

“Chẳng lẽ bộ dạng hắn rất khó coi?”

Tống Ninh Ninh phất phất tay.

“Vấn đề không phải là ở bộ dạng của hắn.”

Tống Y Y nhanh tay rót một cốc nước đưa cho chị gái.

“Không phải là vấn đề này, thế vấn đề là gì?”

“Tên kia mắc bệnh tim.”

Cô tiếp nhận cốc nước, uống một ngụm lớn.

“Nhìn bộ dạng bệnh tim tái phát của hắn, thiếu chút nữa dọa chết chị.”

Vẻ mặt Tống Y Y đầy kinh ngạc.

“Chị, hãy nói cho em biết, không phải bệnh tim của hắn tái phát là do chị chứ?”

“Không có.”

Nhớ tối bộ dạng ôm ngực của Đỗ Phù Lãng, đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ.

“Chỉ là thiếu chút nữa…”

“Thiếu chút nữa?”

Giọng nói của Tống Y Y kéo dài ngân ra đến tám độ.

“Đúng vậy, thiếu chút nữa.”

Cô cường điệu hơn.

“May mắn thay sau cùng không có chuyện gì xảy ra, thật sự là có Phật tổ phù hộ! nếu như hắn thật xảy ra chuyện gì, món nợ này, nhất định Tống Tĩnh Ninh sẽ đổ lên đầu chị.”

“Chị.”

Tống Y Y nhẹ giọng nghi ngờ.

“Rốt cục là chị đã làm cái gì?”

“Chị cũng chưa làm cái gì a.”

Nghe khẩu khí trong lời nói của cô em út, Tống Ninh Ninh như cảm nhận được chính mình như đang bị vũ nhục, cô lập tức nói bằng giọng cường điệu.

“Thật sự chị không có làm cái gì.”

Hắn đã cho cô leo cây, nên cô chỉ đi tìm hắn tranh luận, về tình hay về lý đều hợp lẽ phải, chỉ là cô cũng không đoán được hắn lại yếu ớt đến như vậy, mới chỉ nói được có mấy câu đã phát bệnh, sớm biết như thế, cô đã không ngu ngốc mà chạy tới tìm hắn làm gì.

“Nếu cái gì chị cũng chưa làm, tại sao người ta lại phát bệnh tim?”

Câu hỏi được thốt ra, khiến Tống Ninh Ninh á khẩu, không nói được gì.

“Chuyện này cũng không phải tất cả là do chị.”

Cô mở miệng, có ý thanh minh cho bản thân mình.

“Sáng sớm nay chị đã bị chị hai của em dựng dậy, bôi bôi trát trát trên mặt chị, lại còn bắt chị mặc cái thứ quỷ gì mà áo ngực bóp eo gì đó!”

Cô vỗ vỗ xuống eo mình.

“Cái thứ quái quỷ này khiến cho chị gần như không thở nổi. Còn có cái đôi giày rách đó, thiếu chút nữa khiến chị bị ngã gẫy cổ.”

Cô tức giận hậm hực lấy đôi giày từ trong túi ra.

“Khiến cho toàn thân chị chật vật, nhìn vào gương ngay cả chính bản thân chị thiếu chút nữa cũng không nhận ra chính mình…”

“Nhưng chị, hôm nay trông chị thế này rất đẹp mà.”

Tống Y Y ngắm đúng trọng tâm khen cô.

“Y Y, hiện tại chúng ta đang nói tới trọng điểm không phải là có xinh đẹp hay không.”

Tống Ninh Ninh nghiêm mặt nói.

“Mà là chị và cái tên Đỗ Phù Lãng kia hôm nay đi xem mặt, nhưng hắn lại cho chị leo cây!”

Tống Y Y nghe vậy, khinh ngạc khẽ nhếch miệng.

“Hắn cho chị leo cây?”

Đáp án này không nằm trong dự đoán của Y Y. Ánh mắt cô nhìn nhanh đến đôi giày cao gót mà chị cô vừa mới quăng trên sàn nhà, gót giày đã bị gãy.

“Chị, tai sao giày của chị lại bị gẫy?”

“Chị làm sao mà biết được? Chị cũng rất thắc mắc, muốn hỏi nó một câu tại sao mà lại bị gãy mất đó?!”

Giọng nói của Tống Ni