
mới có mặt ở đây mà.” Helena vẫn giữ cho mình ngữ khí châm biếm, có lẽ cô ta chỉ chờ Hạnh Nguyên không chịu được mà phản kháng lại. “Cô em Tiểu Thu, không phải ngẫu nhiên mà người ta đi ăn cùng cô đâu, ái chà, cô nên cảm thấy vinh dự đó, tôi mong còn chả được.”
“Chị…”
Hết nói Hạnh Nguyên rồi lại quay sang Tiểu Thu, Helena khiến nhà ăn trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Mọi ánh mắt đổ dồn về nơi góc phòng, tiếng xì xầm cũng dần trở nên lớn hơn. Nhìn địch thủ của mình không thể phản kháng, Helena khoái chí cười, dù tiếng cười không lớn nhưng cũng đủ cho thấy là cô ta đang vui như thế nào.
Đúng lúc đó một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên khiến tất cả đều phải quay ra nhìn. Hạnh Nguyên cũng ngoại lệ, cô hoàn toàn đứng hình khi nhận ra thân phận của người ấy.
“Thật không ngờ tập đoàn S lại như thế này, các nhà thiết kế không lo làm việc mà chỉ đi soi mói khích bác nhau.” Helena cũng tỏ ra bất ngờ, nhìn chằm chằm đối phương không nói được lời nào. “Từ bao giờ mà nhân viên có quyền quản lý cả đời tư của giám đốc thế, giờ tôi mới biết đấy, thật là được mở rộng tầm mắt. Tập đoàn S là ngoại lệ hay các người tự cho mình cái quyền vô lý đó vậy?”
TBC
CHƯƠNG 18
Chương 18
Khăng khít
Anh nhíu mày nhìn lại cô, tỏ vẻ không hài lòng. Cô thấy vậy vội mỉm cười, lấy tay lau nhanh dòng lệ, môi khẽ mấp máy: “Em yêu anh!”
Trong quán café đối diện tập đoàn S, Hạnh Nguyên ngồi đối mặt với hai người khi nãy vừa xuất hiện. Cô chẳng làm gì sai trái nhưng sao cảm giác sợ sệt như bủa vây khắp người. Đồ uống đã được mang đến từ lúc nào nhưng bầu không khí vẫn thật nặng nề, chẳng ai nói một câu nào. Đây hình như đâu phải là một cuộc gặp giữa những người bạn thân, nó là cuộc tra khảo thì đúng hơn.
“Tuệ à!?” Rốt cục không chịu được nữa Hạnh Nguyên mở lời trước, cô rụt rè ngẩng lên nhìn cô bạn thân. Đáp lại Gia Tuệ cũng nhìn cô với ánh mắt tức giận không nói thành lời. Cô giật mình nhìn sang người còn lại như cầu cứu, Nhật Phong thấy vậy không đành lòng mà phải cất tiếng giải vây dùm cô.
“Thật ra chốn công sở mấy chuyện đó là bình thường mà em.” Hạnh Nguyên gật đầu đồng tình với anh, liền bị Gia Tuệ ném cho một cái nhìn “khinh thường”, Nhật Phong thấy vậy chỉ cười, cũng là vợ anh quan tâm đến bạn bè thôi. “Cho dù Anita không làm gì nhưng chẳng tránh được việc cạnh tranh và ghen ghét nhau.”
“Em biết, chỉ là cậu ấy cứ như vậy thì bị đè đầu cưỡi cổ à?” Gia Tuệ không hề giấu sự bực tức trong câu nói của mình, lại lườm Hạnh Nguyên một cái sắc lẻm. “Cậu, tại sao cứ chịu nhịn như thế, để cô ta lên mặt vậy à?”
“Tớ… thật ra cũng có gì đâu, tớ ngay thẳng sợ gì người ta đặt điều.” Đến lúc được phản bác Hạnh Nguyên thẳng thắn nói ra hết, Gia Tuệ không nói gì nữa mà chỉ nhìn cô chằm chằm. “Xưa nay Helena là vậy rồi, cả công ty đều biết. Ai không vừa mắt là cô ta luôn kiếm cớ gây chuyện, tính tớ thì chẳng muốn quan tâm đến mấy chuyện đó nên…”
“Cậu làm tớ tức điên lên mất, ừ thì cứ cho là cậu không để bụng đi chẳng lẽ Minh Hải cũng thế. Anh ta nói yêu cậu mà để cho cậu bị chèn ép như vậy mà coi được sao?”
“Tuệ, chuyện này đâu có liên quan đến Minh Hải, cậu đừng có lôi anh ấy vào.” Đột nhiên cuộc nói chuyện trở nên căng thẳng hơn khi Gia Tuệ nhắc đến Minh Hải, Hạnh Nguyên không khỏi khó chịu nhìn bạn ánh mắt không bằng lòng. Gia Tuệ biết mình lỡ lời nên sau đó đã nhẹ nhàng hơn. “Anh ấy cũng không muốn lén lút đâu, là do tớ đấy. Tớ không muốn người ta lại đồn thổi thêm nữa.”
“Cậu, Lý Hạnh Nguyên của ngày xưa đâu mất rồi? Cậu mà cứ để yên như thế thì sẽ có ngày cô ta hãm hại cậu nặng nề hơn đấy, đến lúc đó thì dù Thẩm Minh Hải có ba đầu sáu tay chưa chắc đã giúp được cậu đâu.”
Nhật Phong ngồi bên cạnh thấy hai cô gái ngày càng trở nên gay gắt với nhau cũng thấy không ổn nhưng lại không tiện xen vào. Anh lén nhắn tin cho Tâm Chinh nhưng không may là cô ấy đang bận và không đến được. Anh biết vợ mình không có ý gì cả, cô ấy luôn quan tâm và muốn những người thân được hạnh phúc. Chẳng qua đôi khi cách biểu hiện lại khiến người ta không thoải mái. Anh và cả Hạnh Nguyên đều quá hiểu cô rồi, nhưng có lẽ lần này động chạm đến chuyện tình cảm nên mọi thứ mới căng thẳng vậy.
“Tuệ à, anh nghĩ Minh Hải không phải là người xấu đâu. Chắc chắn anh ấy rất yêu Anita và đương nhiên là giống như em, luôn muốn điều tốt nhất cho cô ấy rồi.” Nhật Phong cầm lấy tay vợ ôn tồn nói. “Chuyện này thực ra không có gì to tát cả, anh tin hai người họ sẽ giải quyết được. Nếu Anita đã nói là không sao thì chúng ta phải tin cô ấy chứ. Tình cảm bao năm qua giữa bọn em không phải tin tưởng và thấu hiểu sao?”
Gia Tuệ quay sang nhìn chồng, ánh mắt trùng xuống. Xong cô lại nhìn về phía Hạnh Nguyên có chút bối rối.
“… Tớ xin lỗi. Phong nói đúng, cậu đã nói vậy thì tớ phải tin vào cậu. Cậu cũng biết tớ rồi mà, có những khi tớ hoàn toàn sai trong cách thể hiện cho nên.”
“Ừ, chính tớ cũng phải xin lỗi. Tớ rõ ràng biết là cậu chỉ quan tâm mà còn nói ra mấy lời như vậy.” Hạnh Nguyên cầm lấy tay Gia Tuệ, cả hai cùng cười ngay sau đó.
Tình bạn này đã trải qua hơn hai mư