
ơi năm, sóng gió nào cũng gặp phải rồi. Thế nên, sẽ chẳng vì chuyện cỏn con này mà rạn nứt, tất cả chỉ khiến cho cả hai thêm khăng khít và gắn bó với nhau.
Sau ngày hôm đó là bắt đầu cho dịp nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài một tuần. Theo đúng kế hoạch đã định, Hạnh Nguyên cùng Minh Hải dậy sớm chuẩn bị hành lý rồi lái xe đến Sun hội ngộ với những người còn lại. Sáng sớm tại thành phố B do có sương mù nên tầm nhìn bị hạn chế khá nhiều, trời se se lạnh mang lại cảm giác khá dễ chịu. Những dịp như thế này đi nghỉ ngơi sau những ngày làm việc vất vả có thể coi là rất lý tưởng.
Quán Sun lúc này mới mở cửa chứ chưa có khách, Hạnh Nguyên mới bước vào Rita đã niềm nở chào cô. Cô cùng anh ngồi ở quầy bar chờ khoảng mười phút thì bốn người kia đến. Hôm nay Gia Tuệ mặc quần jeans áo phông, khoác ngoài áo len mỏng trông vô cùng nữ tính. Tâm Chinh cũng khắc hẳn mọi ngày khi mặc bộ đồ thể thao đôi với Học Vũ. Cô mỉm cười đứng dậy và đi về phía họ, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc.
“Sớm ghê!” Tâm Chinh trêu chọc, ngay lập tức bị cô véo yêu một cái vào người.
“Tất nhiên rồi, tớ luôn đúng giờ hơn các cậu.” Hạnh Nguyên nắm tay Minh Hải bước đến trước mắt những người bạn, nở một nụ cười thật tươi. “Để em giới thiệu, đây là hai cô bạn thân nhất của em, Tâm Chinh và Gia Tuệ. Còn hai người kia là Học Vũ với Nhật Phong.”
“Chào mọi người, tôi là Thẩm Minh Hải. Nghe Hạnh Nguyên nhắc đến lâu rồi giờ mới có dịp gặp mặt.” Minh Hải niềm nở bắt tay từng người một, Tâm Chinh vừa chào anh vừa lém lỉnh nhìn cô bạn thân. Hạnh Nguyên không nói gì nhưng ánh mắt tỏ rõ sự đắc ý. Sau màn chào hỏi chớp nhoáng, tất cả ra xe và bắt đầu chuyến du lịch. Gia Tuệ đi cùng với Tâm Chinh còn Hạnh Nguyên đi riêng với Minh Hải. Ngồi trên xe, anh nắm lấy tay cô suốt, môi không khép lại được.
“Sao cười hoài vậy?” Cô nhìn anh thắc mắc, đáp lại anh vẫn chỉ cười, cười một cách trìu mến. “Hôm nay anh lạ nha!”
“Được gặp bạn bè của em, lại được đi du lịch với em nên anh vậy đó.” Anh mỉm cười dịu dàng nói với cô, bàn tay cô đang nắm tay anh bỗng trở nên chặt hơn.
“Mọi thứ, cứ như là em đang mơ vậy.”
“Sao lại là mơ, là hiện thực mà.”
Cô nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh, chậm rãi giải thích. “Ba đứa bọn em chơi với nhau từ nhỏ, trong cả ba Gia Tuệ là người không may nhất nhưng cậu ấy lại có ý chí và nghị lực tuyệt vời nhất. Ngay từ bé cậu ấy đã luôn mạnh mẽ và độc lập, lớn lên cũng vậy, một mình sang Anh học tập. Vì cuộc sống không dễ dàng cho nên lúc này khi cả ba được hạnh phúc, em có cảm giác như một giấc mơ vậy.”
Anh nhìn cô với ánh mắt thấu hiểu, tranh thủ lúc dừng đèn đỏ liền kéo cô lại đặt nhanh một nụ hôn lên trán. “Mọi thứ là đều là thật, các em đã trải qua nhiều khó khăn rồi, cho nên bây giờ đã đến lúc được hưởng hạnh phúc. Anh tin là không chỉ anh mà hai người kia cũng nghĩ như vậy, từ bây giờ trở đi không có nước mắt, chỉ có nụ cười thôi.”
Giọng anh chắc nịch khiến cô nghe mà cảm động, nước mắt lăn dài trên má từ lúc nào không hay. Anh nhíu mày nhìn lại cô, tỏ vẻ không hài lòng. Cô thấy vậy vội mỉm cười, lấy tay lau nhanh dòng lệ, môi khẽ mấp máy: “Em yêu anh!”
Sau hai tiếng lái xe, cuối cùng thì sáu người đã có mặt tại thành phố X. Đây chính là địa điểm du lịch nổi tiếng nhất cả nước, hàng năm thu hút hàng triệu lượt khách du lịch trong và ngoài nước. Ngoài bãi biển rộng lớn và xinh đẹp, thành phố X còn thu hút mọi người bằng những khu du lịch sinh thái, các di tích lịch sử hay các ngôi đền cổ kính ngàn năm tuổi. Đến với thành phố X mỗi lần là một sự trải nghiệm mới lạ và không ngoa khi nói rằng đến một lần nhớ cả đời.
Khách sạn năm sao W nổi tiếng nhất thành phố X vào mùa du lịch hầu như không còn chỗ trống. Thường thì dịp Quốc khánh không dễ gì mà đặt được chỗ tại đây, nếu muốn đến thành phố X và ở tại W thì phải đặt trước đến nửa năm cũng không lạ. Chính vì lẽ đó khi đứng ở sảnh khách sạn W, mọi người đều phải dành lời khen tặng cho nhà quản lý tài ba Bùi Tâm Chinh.
“Hạnh Nguyên phòng 901, Gia Tuệ 903, tớ 905.” Cô nàng vừa giao chìa khóa vừa cười bí hiểm, Hạnh Nguyên nhìn Gia Tuệ rồi cùng cười.
“Đúng là giao việc cho cậu không hề sai. Minh Hải, anh thấy không, khách sạn W khó đặt chỗ như vậy mà cậu ấy cũng lo chu toàn.”
Nghe bạn thân khen mình, Tâm Chinh liền ra vẻ một chút. “Tớ là ai chứ, nếu không lo được cho các cậu vụ này thì tớ còn là bà chủ của chuỗi cửa hàng Sun nổi tiếng không?”
Gia Tuệ nghe bạn nói xong liền tỏ vẻ khinh bỉ, Học Vũ đứng bên cạnh liền kéo Tâm Chinh lên phòng khi cô nàng đang định nói cho ra lẽ với cô bạn. Mọi người cũng kéo nhau lên phòng thay đồ trước khi bắt đầu chuyến du lịch đầy thú vị.
Bíp… Bíp…
“Oa, đẹp thật đấy!” Vừa bước vào phòng Hạnh Nguyên đã ngạc nhiên nói lớn. Cô chạy vội ra ban công, không khỏi suýt xoa. Căn phòng nằm ngay hướng đối diện biển, buổi sáng đương nhiên là sẽ đón được thật nhiều ánh nắng, trong khi tối đến có thể cùng anh đứng tại đây hóng gió. Chỉ nghĩ đến vậy thôi mà đã đủ làm cô đỏ mặt, liền nhanh chóng vào trong nhà. Minh Hải đã thay đồ xong, thấy người yêu không nói gì nữa thì lấy làm lạ, địn