Duck hunt
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323223

Bình chọn: 7.5.00/10/322 lượt.

quá khứ và cả hiện tại của hai người. Bây giờ không phải năm 2003, hai cậu không còn là những cô cậu học sinh với tình yêu học trò nữa. Hãy suy xét cho hiện tại và tương lai. Tớ đương nhiên muốn cậu được hạnh phúc, nhưng tớ cũng hy vọng cậu có cái nhìn chính xác, đôi khi mọi thứ không như ta muốn, đừng để về sau phải ân hận hay hối tiếc về quyết định của ngày hôm nay.”

Ánh mắt chân thành đầy tình cảm của Gia Tuệ càng làm Hạnh Nguyên mông lung hơn, trong đầu cô có hàng ngàn câu hỏi không thể giáp đáp. Cô không hiểu tại sao Gia Tuệ lại nói những lời này dù cô biết là cô ấy xuất phát điểm chỉ muốn tốt cho cô. Nhưng ẩn ý sau tất cả là gì đây, tại sao không thể nói rõ mà phải lấp lửng như thế. Tình cảm từ phía cô thì không sao, nhưng còn về phía Minh Hải? Anh rõ ràng là rất yêu thương cô như vậy, còn gì phải nghi ngờ nữa. Gia Tuệ cũng khẳng định là anh hoàn hảo, vậy thì lí do để phải lo lắng về tình cảm anh dành cho cô?

Cô càng nghĩ càng thấy đau đầu, định cất tiếng thì cô nàng Tâm Chinh từ đâu bỗng xuất hiện, phá tan bầu không khí yên ắng nãy giờ. Cô ấy thở hổn hển, giọng nói lại đầy vẻ trách móc.

“Chán hai cậu thật, ra biển mà ngồi một chỗ thế này à?”

“Thế cậu bảo phải làm gì?” Gia Tuệ nhíu mày nhìn Tâm Chinh, coi thường cô bạn ham chơi.

“Không tắm biển được thì lội nước, phải hưởng chút khí biển chứ!”

“Vậy hóa ra cậu ướt thế này là vì lội nước à?” Đến lượt Hạnh Nguyên nhập cuộc, cô tạm bỏ qua câu chuyện khi nãy mà cùng với Gia Tuệ hùa vào trêu chọc Tâm Chinh.

“A ha vui cực, khi nãy Học Vũ cõng tớ chạy vài vòng thích lắm.” Tâm Chinh mải nhớ lại khoảnh khắc vui vẻ lúc trước mà không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ từ hai cô bạn, cô nàng vẫn đang cố tận hưởng hạnh phúc đang có.

“Cậu có biết cậu bao nhiêu tuổi rồi không?”

“Không cần phải thể hiện ra quá như vậy đâu, nổi hết da gà rồi này.”

Nghe hai cô bạn thân phản bác Tâm Chinh ngay lập tức xị mặt xuống. Đúng lúc ấy thì ba chàng trai cùng trở về, từng người ngồi xuống bên cô gái của mình. Học Vũ thấy khuôn mặt không vui của bạn gái liền nhìn về phía Hạnh Nguyên và Gia Tuệ.

“Hai cậu lại bắt nạt Tâm Tâm của tớ à? Cô ấy hiền lành như thế mà sao cứ bắt nạt hoài vậy?” Vừa nói anh vừa quay sang dỗ dành người yêu khiến hai cô gái cùng phá lên cười.

“Huỳnh Học Vũ, cậu có cần nói mấy lời đó không, nghe ghê quá!”

“Haizz, chúng ta đâu còn ở thời học sinh, cậu không cần bênh Tâm Tâm của cậu vậy đâu.”

“Đấy, vừa nãy hai cậu còn nói tớ này nọ, giờ ba người họ ở đây lại thay đổi ngay được. Đừng có giả vờ làm thục nữ, họ biết tỏng tâm địa các cậu rồi.” Cô nàng Tâm Chinh bị trêu đến mức tức giận nói năng có phần lung tung, được thể hai người kia lại càng cười lớn hơn. Học Vũ cũng không biết làm cách nào mà giúp bạn gái nữa, may thay Minh Hải cùng Nhật Phong biết ý liền lên tiếng, lúc ấy Tâm Chinh mới “hả dạ”.

“Sophia nói không sai đâu, bọn anh biết hết các em rồi.”

“Trêu chọc cô ấy là không tốt đâu nhé!”

Dù biết nói mấy lời này là không nên nhưng chẳng còn cách nào khác, Minh Hải và Nhật Phong đành để bạn gái với vợ lườm yêu chứ sao dám đắc tội với cô nàng Tâm Chinh kia nữa. Cô ấy mà đùng đùng nổi giận chắc chắn chuyến đi này sẽ không còn yên bình.

Vì ngày đầu tiên đã chơi rất vui vẻ và hào hứng nên hôm sau mọi người đều thức dậy muộn hơn. Hạnh Nguyên còn đang mơ màng thì nghe thấy chuông điện thoại, cô khi ấy mới uể oải mở mắt, lười biếng nhắc máy.

“Anita nghe!”

[Hạnh Nguyên à, thím đây.'> Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của thím út, Hạnh Nguyên vội vàng tỉnh giấc. [Nghỉ lễ Quốc khánh cháu không về à?'>

“Thím ạ, cháu được nghỉ rồi. Đợt này có Gia Tuệ về nữa nên cháu không có về, cháu cũng quên không gọi điện.”

[Ừ, thím cứ nghĩ là cháu bận công việc hay gì đó. Mà Gia Tuệ về sao, con bé dạo này thế nào, vẫn khỏe chứ, đã có tin vui chưa?'>

“Để chú thím lo lắng rồi, cháu đoảng quá.” Hạnh Nguyên nói giọng hối lỗi. “Tuệ nó vẫn thế, nó gửi lời hỏi thăm chú thím đấy. Mà chú cháu sao rồi ạ?”

[Ừ, sức khỏe chú cháu khá hơn nhiều lắm. Đợt này uống thuốc Minh Hải gửi cho thì ăn uống nhiều hơn, bây giờ còn đi ra ngoài tập thể dục được rồi.'>

Nghe thím nhắc đến tên anh Hạnh Nguyên vội nhìn sang chàng trai đang nằm bên cạnh mình. Khi anh ngủ những đường nét vẫn đẹp đẽ như vậy, anh thật sự quá hoàn hảo. Cô đã từng mơ rất nhiều về hạnh phúc này, nay đã nắm được nó trong tay rồi, thật sự không muốn buông bỏ một chút nào. Nhưng lời Gia Tuệ vẫn còn văng vẳng bên tai, có đôi khi mọi thứ không phải cứ như mình muốn là được. Vậy chẳng nhẽ, không phải là cô cứ có tình cảm là sẽ được bên anh mãi mãi?

Cuộc điện thoại với thím khiến Hạnh Nguyên tỉnh giấc nhưng cô không vội dậy mà vẫn nằm trên giường ngắm nhìn chàng trai của cô. Lúc nào cũng vậy, cô chỉ muốn được ngắm nhìn anh, càng gần càng thấy chân thật. Đúng lúc cô đang say sưa nhất thì Minh Hải thức giấc, anh quay sang nhìn cô ánh mắt trìu mến.

“Sao em dậy sớm vậy?”

Cô vẫn nhìn anh chăm chú, gương mặt thấm đậm nét cười. “Khi nãy thím gọi điện, mọi năm em vẫn hay về chơi với chú thím, đợt này lại quên mất không gọi điện về.”

“Vậ