
ấc tách trà, khẽ nhấp một ngụm, tin nhắn được gửi đến, nhìn lướt qua cái tên trên màn hình: “Lâm Hinh”. Anh tìm kiếm trong đầu, không thể nhớ ra cái tên này hay một khuôn mặt nào phù hợp. Ngón tay bấm mười một con số, điện thoại thông, đợi, nhưng không ai nghe máy.
Lục Lê cũng không vội, bỏ điện thoại vào trong túi, nhìn đồng hồ, xuống dưới ăn cơm.
Vào thang máy, anh đứng ở trong cùng, đi xuống dưới tầng trệt, người đi vào thang máy càng lúc càng nhiều, tầng mười ba, thang máy dừng lại, một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa vội vã chạy vào, vừa định đưa tay ấn đống cửa, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi: “Lâm Hinh! Chờ môt chút! Điện thoại của bạn!”
Lục Lê hơi ngẩn người, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên người cô gái kia.
Trong thang máy quá nhiều người, anh cẩn thận đánh giá cô, chỉ cảm thấy đây là một cô gái con trẻ, giống như một sinh viên mới tốt nghiệp. “A, thật xin lỗi, thật ngại quá.”. Cô ta nói chuyện với đồng nghiệp, luôn miệng tỏ ra áy náy, giọng nói rất mềm mại.
Đến tầng một, người trong thang máy nối đuôi nhau đi ra. Cô gái nhanh chóng đi ra ngoài. Lục Lê lẳng lặng đi theo phía sau. Vừa đi vừa nghĩ, có khi anh vừa rồi anh nghe nhầm, một cô gái trẻ tuổi như thế, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống mẹ của một đứa trẻ năm tuổi a.
Trong lòng có nghi hoặc ra sao, anh vẫn cứ đi theo..
Trong bệnh viện, Lục Lê đứng ở hành lang khu nội trú ở tầng ba, nhìn thấy thẻ giám hộ, anh ôm cánh tay, trầm ngâm một hồi, tên là Lâm Hinh, cũng có một người cha bị bệnh, lại còn làm cùng chỗ với anh, mà quan trọng là…
Lục Lê gọi lại mười một số điện thoại kia, trong phòng bệnh quả nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Thật sự là cô gái đó …..
“Alo?” Điện thoại được nhận, trong phòng có tiếng bước chân vang lên, có vẻ như là cô gái kia ra ngoài cửa nghe điện thoại, “Ai vậy?” Lục Lê cúp điện thoại, dời bước chân, giả vờ là người qua đường, vừa lúc Lâm Hinh mở cánh cửa kia ra, đi ngang qua cửa phòng bệnh.
Vừa mở cửa, mải nghe điện thoại Lâm Hinh suýt nữa đụng phải một người, cô lại càng hoảng sợ, dừng chân lại, theo bản năng nói lời xin lỗi, vừa ngẩng đầu nhìn, liền ngây ngốc: “Lục… á… Lục tổng” Cô định che miệng, nhưng mà lời nói đã ra đến miệng rồi.
Lục Lê quay đầu nhìn cô, giống như nhìn một người xa lạ chào hỏi anh, anh lễ phép lui lại phía sau nửa bước, khách khí nói: “Xin chào, tiểu thư biết tôi sao?”
Lâm Hinh đảo mắt, cười ha hả nói: “Ây.. Tôi.. tôi làm việc ở Lục Thị, ở công ty cũng đã có may mắn được gặp qua Lục tổng.”
“À, vậy sao? Như thế gọi là duyên phận.”
Anh nói những lời này, ý tứ khó dò, Lâm Hinh nghe được, trong ngực rối rắm. Cô nghĩ thầm: “Không phải là… tên nhóc kia đã thú nhận hết nhanh vậy chứ? Đây không phải là tới hỏi tội sao? Cô còn chưa kịp nghĩ thêm, đã thấy Lục Lê lên tiếng: “Thật xin lỗi, tôi có chút việc, xin phép đi trước.”
Lâm Hinh sửng sốt chớp mắt một cái, rồi nhanh chóng kịp phản ứng cười lấy lòng nói: “Ngài bận rộn, thật bận rộn!”
Hoá ra… thật sự là vô tình gặp hả. Lâm Hinh đưa di động lại gần bên tai, bên kia đã sớm không có tín hiệu. Cô nên cảm ơn cú điện thoại kì lạ đã gọi đến đúng lúc, để cho cô có cơ hội được tiếp xúc gần anh một lần…
Cũng không biết, tên nhóc kia ở nhà mới có thoải mái không..
Buổi tối về đến nhà, cùng ăn tối với Lục Kiên Cường, nhìn con trai của mình, trong nháy mắt Lục Lệ có cảm giác bị lừa gạt. Sinh được một thằng nhóc giống hệt anh, nhưng sao mẹ nó lại bình thường như vậy. Quá là bình thường, cho dù là sinh con cho anh, anh cũng không có chút ấn tượng nào, anh nên trách thế giới này quá đặc biệt sao?
“Mẹ con là người như nào?” Anh suy nghĩ , cho dù thẳng nhóc này về đây ở với anh, thì anh cũng sẽ ko ngăn cản tình mẫu tử.
Lục Kiên Cường không ngẩng đầu nói: “Mẹ rất ngốc, thật sự là người tốt. Thế nhưng, hình như mẹ rất thích ba” Lục Lê giật mình, Lục Kiên Cường gẩy hai miếng cơm, ngẩng đầu nhìn Lục Lê: “Ba còn chưa tìm thấy mẹ sao? Ngày hôm nay con rõ ràng đã thấy lão quản gia đến nói chuyện hiệu trưởng rồi mà, như vậy mà cũng chưa tìm được, lẽ nào ba mẹ của con đều ngốc giống nhau sao?”
Cái giọng điệu ghét bỏ của thằng nhóc này khiến Lục Lê nhíu mày: “à, hoá ra con cũng hiểu rõ mấy vấn đề này đấy nhỉ.”
“Đứa trẻ nào chẳng muốn ba mẹ ở cùng nhau, trước kia con chưa gặp ba, thì khó nói, nhưng hiện tại con cảm thấy ba cũng không tệ lắm, có thể ở cạnh mẹ.”
Lục Lê bật cười: “Tên tiểu quỷ này.”
Ngày hôm sau đi làm, Lục Lê cho người mang lí lịch của Lâm Hinh đến. Sáu năm trước nhận lời mời làm nhân viên, dựa trên lí lịch này thì hẳn là một nhân viên thâm niên mà, sao lại chưa được thăng chức? Lục Lê nhìn kĩ mới biết, cô gái này thường xuyên xin luân chuyển nội bộ, mỗi bộ phận không hề làm quá một năm rồi lại xin sang một bộ phận khác, cô ta cố ý không muốn tăng chức sao? Không muốn gặp lại anh ư? Đã như thế, vì sao còn muốn ở lại Lục thị? Từ chức không phải là xong sao?
Hơn nữa, điều càng làm cho anh ngạc nhiên hơn chính là, cô nhóc này năm nay đã hai mươi bảy tuổi, rõ ràng nhìn qua hệt như một thiếu nữ…
Buổi trưa, Lục Lê giống như ngày hô