Trăng Trong Gương

Trăng Trong Gương

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321790

Bình chọn: 8.00/10/179 lượt.

m qua đi thang máy xuống tầng, quả nhiên cũng gặp Lâm Hinh, trong lòng Lục Lê thầm nhủ, xem ra đây là quy luật sinh hoạt của cô.

Nhưng không giống ngày hôm qua, Lâm Hinh từ trên tầng hai đi xuống, Lục Lê lách người qua, lặng lẽ đứng ở sau lưng cô. Nhưng rất nhiều người ở công ty biết anh, dọc đường đi tới, có không ít người chào hỏi, chỉ trong chốc lát, liền không thấy bóng dáng Lâm Hinh đâu.

Lục Lê có chút mất mát, vừa mới quay người định rời đi, khuỷu tay liền va vào một khay đựng thức ăn, “Ái” Cô gái hét lên một tiếng, khay thức ăn đổ trên mặt đất, cơm nước cũng vấy bẩn đầy sàn. Lục Lê vừa nhìn thấy người phía sau, nhất thời liền có cảm đắc ý.

“Xin lỗi xin lỗi” Lâm Hinh không ngừng xin lỗi anh.

Lục Lê liền ngĩ ra một kế, anh vẫn tỏ ra khách sáo như ngày hôm qua nói: “Đâu có, là tôi không để ý mới đúng… A, là cô sao, thật là đúng dịp”

Lâm Hinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Lê, hít một hơi lạnh, cố gắng nở nụ cười: “A…Lục tổng, thật là đúng dịp, ha ha ha”

Lục Lê nhìn cơm canh rơi trên mặt đất, nói: “Đều là tại tôi, để bồi thường, hay là bây giờ chúng ta ra ngoài ăn trưa, tôi mời. Đúng lúc tôi cũng đang muốn đi ra ngoài ăn.”

“À…không cần không cần!”

“Đừng ngại” Lục Lê khom lưng nhấc khay thức ăn lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tiểu thư, gọi cô thế nào đây?”

Đã đến nước này, cô còn từ chối nữa thì thật có chút kì quái. Lâm Hinh kiên trì đi theo: “Cám ơn Lục Tổng, tôi họ Lâm, gọi là Lâm Hinh”

“Uh, tên rất hay.”

Lâm Hinh cứ nghĩ rằng Lục Lê mời cô ăn cơm, cùng lắm là một bữa rau dưa cho xong, ai ngờ khi đi đến cửa hàng cơm Tây kia, Lâm Hinh trong lòng muốn bỏ chạy: “Lục Tổng, chỉ ăn một bữa trưa thôi không cần phải như vậy đâu, hơn nữa, buổi chiều tôi còn có việc, Ngài cũng rất bận mà…”

“Ừ, vừa hay hôm nay rất rảnh rỗi.” Lục Lê ung dung đáp lại, đưa thực đơn cho Lâm Hinh: “Cô muốn ăn gì?”

Vẻ mặt Lâm Hinh khổ sở, cô chỉ muốn uống nước lọc rồi đi luôn a… Nhưng ông chủ lại đang nhìn chằm chằm, cô đành phải chọn một phần bò bít tết.

Bầu không khí trong nhà hàng không tệ, đã là giữa trưa nên cũng vắng khách, rất hợp để trò chuyện, Lục Lê khẽ uống một ngụm trà, nói: “Lâm tiểu thư đã làm việc ở Lục thị đã lâu vậy mà tôi lại không có chút ấn tượng gì với cô nhỉ?”

Lâm Hinh lau một giọt mồ hôi lạnh trên trán: “Nhân viên ở Lục thị có đền cả vạn người, Lục tổng cả ngày bận bịu, không chút ấn tượng với một nhân viên quèn như tôi cũng là chuyện đương nhiên.”

“A… nhưng mà gần đây không hiểu sao lại rất có duyên với Lâm tiểu thư.” Lục Lê chậm rãi nói: “Nhắc đến mới thấy có chút kì lạ, nhìn Lâm tiểu thư như này, tôi bỗng có cảm giác quen quen, không biết trước đây chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?”

Lâm Hình vùi đầu uống nước, uống hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: “Cũng có rất nhiều đồng nghiệp nói với tôi như thế, ha ha ha.”

Lục Lê híp mắt, cũng nở nụ cười, nói đùa: “Lâm tiểu thư có vẻ căng thẳng? Sợ bị bạn trai nhìn thấy cô đi ăn cơm với tôi sao?”

“Ha ha…” Lâm Hinh vuốt vuốt tóc, tiếng cười có chút khô khốc: “Lục Tổng nói đùa rồi, là tôi cản trở vận đào hoa của Ngài mới đúng”

“Tôi không có còn cái gọi là vận đào hoa gì đó đâu” Lục Lê cười chân thành: “Cũng có con nhỏ rồi.”

Lâm Hình nắm chặt chén nước, cười sung sướng: ”A, Lục Tổng đã có con rồi ạ, trước kia chưa từng nghe nói qua”

“Uh, tôi cũng vậy, mới biết chuyện này thôi”

Khoé miệng Lâm Hinh cười cứng đờ, không biết nói gì tiếp theo. Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, giải trừ sự xấu hổ của Lâm Hinh, cô vốn tưởng rằng đề tài này sẽ dừng lại như vậy, nhưng chưa ăn xong, Lục Lê vừa cắt miếng bò bít tết vừa nói: “Không biết năm đó, tuổi trẻ ngông cuồng đã phạm phải sai lầm gì, mà đối phương chỉ đưa đứa trẻ tới, đến bóng người cũng không thấy. Giờ thì, đứa nhỏ, cả ngày khóc đòi mẹ… ai… Cuộc sống sinh hoạt bị đảo lộn hết cả, thôi không nói những việc này nữa, Lâm tiểu thư nếm thử miếng bò bít tết này đi, cũng không tệ lắm.”

Lâm Hinh nắm chặt dao nĩa, không hề động: “Đứa bé… mỗi ngày đều khóc đòi mẹ sao?”.

Lục Lê thở dài thườn thượt, bộ dáng bất đắc dĩ.

Lâm Hinh vùi đầu cắt miềng bò bít tết, nhưng cho dù đồ ăn có ngon đến đâu, vào trong miệng Lâm Hinh cũng trở nên khó nuốt.

Buổi tối về nhà, Lục Lê vừa đẩy cửa ra, có một cái bóng nhỏ xíu liền lao tới trước mặt anh, chất vấn anh: “Có phải hôm nay có người ức hiếp mẹ!”

Lục Lệ ngẩn người trong chốc lát, giả vờ ngây ngô nói: “Không có” Cũng không phủ nhận sự thật là anh đã tìm được mẹ thằng nhóc.

“Nói dối!” Lục Kiên Cường hét lên: “Hôm nay Thiên quản gia đến đón con, con thấy mẹ đứng ở cổng trưởng, mẹ khóc đỏ cả mắt! Nhất định là có người ức hiếp mẹ! Cha có bản lĩnh như thế, sao còn để cho người khác ức hiếp mẹ!”

Lục Lệ cởi giầy, xoa xoa đầu Lục Kiên Cường: “Bản lĩnh của con cũng không nhỏ, sao không chạy tới ôm mẹ an ủi hả?”

“Việc đó… đó là bởi vì…” Lục Kiên Cường ủ rũ cúi đầu, lộ ra dáng vẻ mất mát hiếm thấy. “Mẹ không cho con chạy tới… Lúc đầu mẹ nói hay lắm, nói con ở đây đợi mẹ đến đón, mỗi ngày con phải sống ở đây với cha, ăn đồ ăn của cha, uống nước của cha, đòi lại đủ món nợ cha thiếu chún


XtGem Forum catalog