
..
Bỗng nhiên cánh cửa hé mở.An Hạ tròn mắt ngỡ ngàng..Người đó là Nhã Doanh.
-Tỉnh dậy khi nào.
Nhã Doanh nhìn An Hạ khẽ hỏi..An Hạ cơ hồ muốn run lên..Lần đầu Nhã Doanh nhẹ nhàng với cô như vậy..Cô ấp úng mãi mới đáp.
-Cũng mới thôi..Chị đã ở đây suốt đêm..
An Hạ hỏi.Nhã Doanh khẽ cười gật đầu nói.
-Ừh..Mới đi mua cho em ít cháo..Đói chưa.
Bộ dáng Nhã Doanh vừa có chút lúng túng và ngượng ngùng.An Hạ yêu chết cái bộ dạng này của chị ấy..cô cười hiền nói..
-Cũng..hơi đói…
Nhã Doanh định nói gì thì Yên Chi lại thức dậy nên cô đành im lặng.Yên Chi thấy không khí có chút kỳ dị thì liếc nhìn An Hạ và Nhã Doanh.
An Hạ hơi ngượng ngùng hướng Yên Chi nói.
-Xin lỗi cậu..Lại khiến cậu vất vả..
Yên Chi nói.
-Bạn bè cậu không nên nói vậy..
Yên Chi quay sang Nhã Doanh khẽ nói.
-Chị giúp tôi chăm sóc An Hạ..tôi đi rửa mặt..
Nhã Doanh khẽ gật đầu..Yên Chi đứng dậy đi ra ngoài..
Yên Chi vừa đi Nhã Doanh liền ngồi xuống ghế cạnh An Hạ..ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng…
-Đã đỡ chưa…
An Hạ cố tỏ ra tươi tỉnh mỉm cười đáp lại..thật ra vẫn còn chút choáng váng..Nhưng cô không muốn Nhã Doanh lo thêm..
Nhã Doanh lại khẽ thở dài nói.
-Cũng là lỗi tại tôi…
An Hạ không muốn nghe Nhã Doanh xin lỗi mình..Càng không muốn chị ấy vì mình mà tự trách..Cô liền nói..
-Không phải lỗi của chị..Chúng ta đừng nhắc tới nữa được không..
Nhã Doanh âm thầm nén lại cả giác hối hận trong lòng..im lặng hồi lâu…Chợt nhớ ra một chuyện lại hỏi.
-Có muốn ăn chút cháo..
An Hạ khẽ gật đầu nhìn Nhã Doanh hỏi.
-Chị giúp em….
Nhã Doanh mỉm cười gật đầu..An Hạ cũng ngoan ngoãn đáp ứng ăn cháo..
Nhã Doanh thật cẩn thận đưa cho An Hạ từng thìa cháo..Trước khi đưa lên miệng An Hạ cô còn thổi vài lần cho bớt nóng..Thái độ rất ân cần và dịu dàng khiến cho An Hạ xúc động muốn rớt nước mắt..Có lẽ vì chưa bao giờ An Hạ dám mơ tới..Cô và Nhã Doanh lại có được những phút giây như thế này…
Dù cho là ngày mai,ngày kia hay là mãi mãi sau này cô và Nhã Doanh không còn gặp lại đi..Dù cho mãi mãi hai người là những người dưng ngược lối với nhau đi..Chỉ cần nhớ lại những kỉ niệm này cũng khiến lòng cô ấm mãi…
An Hạ tự nhủ phải ghi nhớ hết tất cả,khắc sâu vào tâm khảm của mình từng chút một cử chỉ của Nhã Doanh.Ánh mắt dịu dàng này,vòng tay ấm áp này và cả đôi môi mãnh liệt bỏng rát kia nữa.An Hạ hiểu rằng…Tất cả những thứ ấy Nhã Doanh chỉ giành cho cô một lần duy nhất mà thôi…
Đó cũng là lý do An Hạ không muốn hỏi Nhã Doanh về lý do chị ấy đã hôn cô tối qua..Dù cho lòng cô rất khát khao được biết.Cô mơ hồ nhận ra Nhã Doanh đối với cô không hẳn là chán ghét cùng cực.Nhưng không chán ghét cũng không hẳn là có cảm tình.An Hạ không muốn hi vọng một lần..Bơi vì trái tim cô không thể chứa đựng thêm một vết thương nào nữa.
An Hạ không tham lam,cũng không quyến luyến.Bởi vì cô biết càng tham luyến muốn có được một thứ gì đó thì thứ đó càng dễ tuột khỏi tay mình..Càng cố chấp không buông thì tổn thương chính bản thân chứ không ai khác.Cô chọn cách buông bỏ..Nhưng là cô chỉ buông bỏ được bên ngoài..Trái tim cô vẫn khắc ghi sâu đậm…
Hai người bên nhau,một dịu dàng chu đáo.Một ngoan ngõan nghe lời chỉ một lát sau An Hạ đã ăn hết chén cháo của Nhã Doanh mua…Có lẽ đó là chén cháo ngon nhất mà An Hạ được ăn…Bởi vì thứ cô ăn không phải là cháo..mà là sự chân thành và tình cảm của Nhã Doanh.
Yên Chi đứng bên ngòai đã nhìn thấy hết..lòng thầm than trách…
-Nhã Doanh à Nhã Doang..rõ ràng lòng chị có An Hạ vậy tại sao vẫn cố ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt làm tổn thương cậu ấy..Như vậy chị thấy vui sao…
Chiều đó An Hạ xuất viện..Chuyến du lịch cũng chấm dứt..Bắt đầu lao vào những ngày học ôn không có chút thời gian để thở…Những chuyện xảy ra trong chuyến đi.An Hạ tạm xếp lại vào một ngăn sâu nhất của trái tim mình.
…………………………………………
Đang viết đề cương cho phần 2..Dự kiến là sẽ rắc rối..
CHƯƠNG 4
Những ngày thi căng thẳng cũng tới..Vắt kiệt sức lực của học trò..Khắp nơi là những gương mặt căng thẳng lo âu…
An Hạ cơ bản là học rất giỏi.Nhưng cũng không ngọai lệ..Ngày báo điểm cô cũng cảm thấy căng thẳng vô cùng..Nhưng cũng không bất ngờ lắm khi An Hạ đạt điểm tối đa và đứng trong top đầu của trường..
Cầm giấy báo điểm trong tay An Hạ cố gượng cười trước những lời chúc mừng của thầy cô bè bạn..Nhưng là cười đó…Vui vẻ đó..nhưng lòng cô một mảnh u sầu…
Ngày mai cô sẽ phải cùng gia đình chuyển đi thành phố X sinh sống..phải dời xa nơi này..nơi mà cô biết mình không thể nào quên…
Yên Chi biết An Hạ buồn nên khẽ khàng an ủi.
-Tiểu Hạ.vui lên chứ..Có ai thủ khoa mà mặt mày ủ rũ vậy không..
An Hạ không đáp lại..Trước mặt Yên Chi cô không cần phải cố gắng mỉm cười vui vẻ.Yên Chi quá hiểu cô..Cậu ấy biết cô đang nghĩ gì…
An Hạ thở dài khẽ nói.
-Ngày mai phải xa cậu rồi…Tớ sẽ buồn lắm..
Yên Chi cười nhẹ một tiếng nói.
-Không phải hai tuần sau chúng ta lại gặp nhau nữa sao..lúc ấy còn ở chung nhà nữa…Lo gì..
An Hạ cười buồn.Yên Chi liền nói.
-Tiểu Khiết cũng học trên thành phố X đấy..Thật trùng hợp phải không..
An Hạ cười khẽ.Yên Chi lúc nào cũng Tiểu Khiết.Cũng