
ng hối hận lẽ ra mình nên để cho hắn chết, lẽ ra mình không nên quan tâm đến hắn, không nên lo lắng cho hắn, mình là một con ngốc.
Dũng nhìn thẳng vào mắt Thiên Long, ánh mắt Dũng đầy khiêu khích. Thiên Long túm chặt cổ áo Dũng, bàn tay phải dơ lên. Thanh sợ hãi hét.
_Dừng lại…!!
Thiên Long và Dũng quay lại nhìn Thanh. Thanh trầm giọng nói.
_Hai người đang làm gì thế. Có muốn tôi gọi bảo vệ tống cổ hai người ra khỏi đây không…??
Thiên Long tức giận nói.
_Tất cả là do hắn. Tại hắn khiêu khích anh. Sao hắn dám ăn nói với anh như thế chứ…??
Thanh thở dài bảo Thiên Long.
_Ngay từ đầu em đã bảo anh rồi. Tính cách của anh ấy rất khó chịu, anh ấy luôn làm người khác bực mình, từ từ rồi anh cũng sẽ quen thôi…!!
Thiên Long lặng thinh không nói gì, có đúng là hắn chỉ trêu tức Thiên Long vì tính cách khác người của hắn không hay là do hắn ghen nên hắn mới nói thế. Dũng lạnh nhạt.
_Bây giờ hai người có thể biến được rồi. Tôi muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi…!!
Thủy Ly thấy không ai lí gì đến mình. Cô ta ngọt ngào lên tiếng.
_Sao không ai bảo em câu nào thế…?? Anh Dũng…!!Anh giới hai người này cho em biết đi chứ…??
Dũng nhìn Thanh một cái, nhìn khuôn mặt trắng xanh của Thanh, Dũng nhếch mép bảo hai người.
_Đây là Thủy Ly – người yêu của tôi….!!
Thủy Ly từ lúc nhìn cảnh Thiên Long và Dũng đối đáp với nhau, cô ta lờ mờ nhận ra Thanh không chỉ đơn giản là người được Dũng cứu mà còn một vai trò nào đó trong trái tim Dũng, hình như Dũng rất yêu cô ta thì phải, nếu không Dũng đã không tức giận và tỏ ra ghen tuông đến thế. Cô ta biết trong lòng Dũng cô ta mãi vẫn chỉ là một người tình không hơn không kém, nay nghe Dũng giới thiệu cô ta là người yêu, cô ta sững sờ phải mất một lúc khá lâu cô ta mới tĩnh tâm lại được.
Cô ta nhìn Dũng, cô ta muốn đánh giá xem lời nói kia là thật hay là giả. Ánh mắt của Dũng không nhìn cô ta, ánh mắt đó đang nhìn Thanh. Dũng nhìn Thanh đắm đuối, nhìn Thanh như thể sợ Thanh tan biến mất vào khoảng không trước mặt, một người tình như cô ta không có một chút giá trị nào, cô ta chỉ là một quân cờ cho Dũng mượn tạm để trêu tức Thanh thôi.
Thanh nhìn Dũng, nhìn thật kĩ, trong lòng Thanh lúc này đang dậy sóng trào, người đàn bà trước mặt Thanh kia là người yêu của Dũng. Thanh đau xót nhận ra bây giờ Thanh đang ghen, đang hận Dũng, đang khinh ghét Dũng, đang phẫn uất. Thanh muốn túm cổ Dũng, muốn yêu cầu Dũng từ nay không được phép gặp gỡ bất cứ cô gái nào nữa, không được phép để ý đến bất cứ ai…!!
Nhưng Thanh làm gì có quyền đó, cuộc sống riêng tư của Dũng, Thanh làm sao có thể xen vào, làm sao có thể kiểm soát. Thanh có là gì của Dũng đâu…?? Một người ở như Thanh chỉ nên an phận làm tốt công việc của mình, còn những chuyện khác tốt nhất Thanh không nên biết gì thì hay hơn.
Cố nuốt lệ đắng trong lòng, miệng Thanh khô cứng lại. Thanh khó nhọc bảo Dũng.
_Tôi…tôi đã nấu cháo cho anh, nếu lát nữa có đói anh lấy ra mà ăn…!!
Dũng bực dọc bảo Thanh.
_Tôi đã nói là tôi không cần. Cô về đi, và từ nay đừng bao giờ đến đây nữa…!!
Thanh đau xót nghĩ, hắn lại đuổi mình, lại chửu mình. Tại sao hắn có thể đối xử tàn nhẫn với mình như thế. Mình có làm gì sai đâu, mình không làm gì có lỗi với hắn..!! lẽ ra người trách móc, người hận ở đây là mình mới đúng. Có bao giờ hắn nói đạo lí với mình, cứ hễ gặp mặt mình, hắn lại xua đuổi mình, hắn không muốn gặp mình. Có lẽ hắn ghét mình lắm, hắn chỉ muốn mình mãi mãi biến mất trước mắt hắn.
Thanh rơi lệ, lòng Thanh đau đớn như muốn tan ra từng mảnh, đầu Thanh choáng váng, cơn buồn nôn đã dâng lên tận cổ. Thanh run rẩy bảo Dũng.
_Anh..anh nghỉ ngơi đi.Tôi..tôi đi về đây….!!
Thanh lảo đảo cố bước ra cửa, Thanh không thể chịu đựng ở đây thêm một phút giây nào nữa. Thanh muốn thoát nhanh ra khỏi nỗi ám ảnh của chính mình.
Thủy Ly càng nhìn Thanh cô ta càng ghen tức, cô ta không muốn Dũng yêu Thanh, không muốn Dũng gặp mặt Thanh, có thể bây giờ Dũng què nhưng mai sau Dũng có thể khỏi được thì sao…?? Cô ta không có dũng khí nhận trách nhiệm chăm sóc Dũng, nhưng lòng ích kỉ của cô ta không cho phép Thanh lại gần Dũng. Cô ta ngọt nhạt bảo Thanh.
_Anh ấy nói đúng, em nên về đi và từ nay không cần phải đến đây nữa, bệnh tình của anh ấy đã có chị lo rồi…!!
Thanh đau đớn ngần như ngã quỵ, người đàn ông làm Thanh muốn tan chảy khi nhìn vào ánh mắt, nay đã có người con gái chăm sóc, có người chăm lo, thôi thì mình nên đi về đi thì hơn và có lẽ mình không nên bao giờ đến đây nữa, mình chỉ cần chăm sóc tốt cho thằng nhóc, đảm bảo nó sống tốt qua hai tháng hè là được rồi. Đời mình kể từ nay đã bước xuống vũng bùn lầy không lối thoát.
Thanh quẹt nước mắt, cố gượng cười Thanh nói.
_Nếu thế mọi chuyện em nhờ cả vào chị. Em chúc anh mau lành bệnh. Em xin phép được về trước…!!
Thiên Long đứng im nhìn diễn biến tình cảm của Thanh. Thiên Long đau đớn nhận ra Thanh không hề vô tình với Dũng, mà ngược lại Thanh chú ý đến hắn, lo lắng cho hắn. Thiên Long muốn nhanh lôi Thanh ra khỏi đây nên lợi dụng lời nói của Thanh, Thiên Long quay lại bảo hai người.
_Chào anh chị, có gì em s