Polaroid
Vợ Nhặt

Vợ Nhặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328914

Bình chọn: 10.00/10/891 lượt.

ữ, Thanh không có cách nào xóa hết được những ngăn chứa trong trái tim mình.

Khóc chán Thanh ngủ ngon lành trên vai hắn, có lẽ Thanh không hình dung được tại sao bao đêm mình mất ngủ nay lại có thể ngủ được như thế, phải chăng là do không khí thoáng mát, gió thiên nhiên rộng lớn hay do bờ vai Thanh đang dựa.

Hắn nhìn say mê vào khuôn mặt thiên thần của Thanh, đúng là hắn chỉ dám ngắm nhìn Thanh ngủ như lúc này, hắn không có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt mở to tròn của Thanh, hắn sợ hắn sẽ làm một điều gì đó rất xấu xa.

Hắn hôn Thanh, một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp, giọng hắn như gió thoảng.

_Anh yêu em…!! Ngủ ngoan nhé bé con…!! Anh hứa ngày mai khi em thức dậy, em sẽ không còn phải khóc, phải đau buồn nữa, anh sẽ làm tất cả để thấy em được vui…!!

Như đã hứa sau khi đi thăm Dũng về, Thanh phải theo Trang và Thiên Long bay sang bên kia gặp mặt bố mẹ Thanh, gặp mặt gia đình Thiên Long.

Thanh run rẩy khi nghĩ đến cảnh phải bước lên máy bay, sau lần đi thăm Dũng ở bệnh viện, Thanh lén Thiên Long và Trang đi thăm Dũng thêm vài lần nữa, Thanh hy vọng mong manh rằng có thể gặp lại được Dũng nhưng hoàn toàn vô ích, hình bóng của Dũng như cánh chim bay trên trời, bầu trời quá rộng lớn, đám mây quá nhiều, Thanh dù có mỏi mắt ngóng trông cũng không tài nào tìm thấy được.

Thanh đã lang thang khắp con đường nhà Dũng, Thanh mặc cho nước mắt rơi, mặc cho trí óc nhớ về Dũng, mặc cho con tim nhức nhối, mặc cho nỗi đau dày vò.

Thanh gào trong thầm lặng.

_Tình ơi…!! Bây giờ mi đang ở đâu…?? Mi có biết rằng bây giờ ta đang đau, đang sầu khổ. Lại thêm một lần nữa ta yêu mà không được người ta đáp lại, tại sao ta cứ mãi phải chạy theo hình bóng phía sau thế này, biết đến bao giờ người ta mới chịu quay lại nhìn ta, biết đến bao giờ…?? Phải chăng ta lại phải chờ người ta thêm mười năm nữa…??

Thanh bật cười cuống dại, mấy người đi đường tưởng Thanh bị tâm thần. Thanh đứng lặng bên kia đường, ánh mắt Thanh nhìn ngôi nhà biệt thự đóng cửa im ỉm không rời, Thanh nhớ ngôi nhà, nhớ mấy ngày sống trong hạnh phúc ngắn ngủi, Thanh nhớ chủ nhân của nó, nhớ thằng nhóc. Thanh ước giá mà họ xuất hiện trước mặt Thanh lúc này thì hay biết mấy.

Thanh chỉ muốn nhìn thấy họ thôi, chỉ cần biết họ vẫn còn khỏe mạnh, vẫn còn sống tốt, chỉ cần thế thôi là Thanh đã mãn nguyện lắm rồi nhưng hình bóng thân thương đó nay đâu…?? Họ đã đi đâu cả rồi…?? họ có biết Thanh đang trông ngóng họ từng ngày, mong họ được hạnh phúc…??

Thanh đứng lặng trong cơn mưa chiều rơi xuống bất chợt, từng hạt mưa rơi xuống mặt, rơi lên tóc, lên quần áo, rơi trên đôi môi run rẩy của Thanh. Nước mắt của Thanh hòa lẫn vào nước mưa, lòng Thanh thắt lại. Thanh đang mơ tưởng đến một hình bóng không bao giờ có thực.

———————————

Đôi chân Thanh mệt rã rời, Thanh rời đi, Thanh đang đi trong mưa, tai Thanh lắng nghe tiếng mưa rơi, khúc nhạc trong lòng Thanh buồn mênh mang. Thanh lẩm bẩm hát theo một bài ca mà đã lâu lắm rồi Thanh không hát, đã lâu lắm rồi kể từ ngày Thiên Long bỏ đi không một lời từ biệt.

Đôi mắt Thanh nhìn vào cánh cửa công viên hôm nào, cũng tại nơi đây Thanh tạm biệt một mối tình, hôm nay Thanh đứng đây hồi tưởng lại một mối tình nữa.

Thanh khóc, cơ thể Thanh như bị người ta rút cạn năng lượng. Thanh thất thểu bước vào trong, quần áo Thanh ướt sũng, tóc Thanh đang rỏ nước ròng ròng. Chọn một chiếc ghế đá, Thanh ngồi xuống.

Thanh im lặng để cho nước mưa tạt vào, mắt Thanh nhắm lại, chưa có lúc nào Thanh cảm thấy bình yên đến thế, công viên không một bóng người, ngoại trừ Thanh với cây cỏ, Thanh có thể tha hồ thả hồn mình theo mây gió.

Không biết Thanh ngồi đó bao lâu, và không biết trời tối từ lúc nào. Thanh vẫn ngồi im ở đấy, đôi mắt Thanh nhìn mông lung ra khoảng không trước mặt. Đôi môi Thanh tái đi vì lạnh, cơ thể Thanh run rẩy vì ngấm nước mưa. Thanh đang lạnh, đang run nhưng Thanh không muốn về nhà, điện thoại Thanh bỏ quên không mang theo nên Thiên Long và Trang không biết Thanh ở đâu để đi tìm.

Thanh biết là họ đang lo cho Thanh lắm, ngày mai Thanh phải theo họ sang bên kia rồi nhưng mà Thanh còn nấn ná chưa muốn đi. Thanh không muốn tạm biệt nơi này, không muốn quên đi con đường kỉ niệm mà Thanh đã đi, không muốn quên đi hình bóng Thanh từng mơ.

Rét, lạnh, đói làm Thanh mệt mỏi, biết là không thể ở đây lâu. Thanh đứng dậy, đã nửa tháng trôi qua, Thanh cảm thấy cơ thể của mình khang khác, đầu óc Thanh trống rỗng, Thanh thở dài.

_Mình nên chết đi, có lẽ mình không nên sinh ra trên đời này. Tại sao mình luôn thất bại trong tình yêu, tại sao trái tim của mình lại dễ dàng rung động, lại dễ dàng yêu một người không quen, một người không nên yêu…!!

Bắt một chiếc tắc xi. Thanh đọc điện chỉ nhà mình cho anh ta biết. Trên xe, Thanh run rẩy bảo anh ta.

_Anh…anh làm ơn tắt máy lạnh đi được không…?? Em…em lạnh lắm…!!

Anh ta nhìn đôi môi tái nhợt của Thanh. Anh ta lo lắng hỏi.

_Em không sao chứ…?? Có cần anh đưa em đi bệnh viện không…??

Thanh bật khóc, tiếng nấc vang lên. Anh ta kinh ngạc nhìn Thanh không chớp, anh ta thấy Thanh thật khó hiểu. Than