Polly po-cket
Vợ Nhặt

Vợ Nhặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329062

Bình chọn: 7.00/10/906 lượt.

pha ngoài phòng khách, thấy con gái hôm nay khác hẳn mọi hôm, bây giờ trông Thanh rạng rỡ trong chiếc váy màu hồng xinh xắn. Bà Katthy Phạm mỉm cười hỏi.

_Con định đi đâu mà ăn diện thế…??

Thanh nhẹ giọng đáp.

_Con và anh Thiên Long hẹn nhau đi chơi nên con xin phép được đi ra ngoài…!!

Bà Katthy Phạm cười thật tươi, ánh mắt bà lấp lánh niềm vui.

_Ừ, con đi đi. Mấy giờ về cũng được, mẹ không cấm…!!

Thanh đau xót nhìn khuôn mặt hạnh phúc của cha mẹ. Thanh biết họ sẽ bị xốc lắm khi biết hết được sự thật. Thanh muốn làm cho họ vui lòng, muốn họ được hạnh phúc nhưng trái tim Thanh nó có lí lẽ riêng, nó có quyền chọn người mà nó yêu, nên Thanh không thể nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ. Thanh ôm lấy bà Katthy Phạm, ôm lấy ông Hoàng, giọng Thanh đầy nước.

_Con yêu bố mẹ lắm. Con mong bố mẹ tha lỗi và tha thứ cho con…!!

Ông Hoàng bật cười thật to.

_Con gái của bố hôm nay bị làm sao thế…?? Xắp lấy chồng rồi mà còn nhõng nhẽo như thế hả…?? Bố sợ mai sau thành dâu con nhà người ta rồi, người ta lại tưởng người ta vừa mới rước về một đứa trẻ con thì tội cho bố mẹ lắm, bố mẹ không muốn mang tiếng là không biết dạy con…!!

Tuy lời nói của ông Hoàng chỉ là vô tình, chỉ là muốn trêu đùa Thanh nhưng với Thanh lúc này chẳng khác gì một con dao nhọn, nó đang đâm xuyên qua trái tim Thanh.

Đúng là nếu Thanh thật sự bỏ trốn, nếu chuyện này vỡ lỡ ra người chịu nhiều đau khổ, chịu nhiều ánh mắt dè bỉu của mọi người xung quanh là bố mẹ Thanh nhưng nếu không bỏ trốn, Thanh phải lấy Thiên Long, phải bỏ đứa bé, phải mất đi tình yêu của đời mình.

Lựa chọn nào cũng đều đi vào con đường không lối thoát, Thanh tự hỏi mình nên vì hạnh phúc, niềm vui của cha mẹ, của mọi người xung quanh hay nên vì chính mình đây…??

Lấy Thiên Long, mọi chuyện đều được giải quyết, Thanh vừa được hợp pháp hóa cái thai đang thành hình, bố mẹ hai bên gia đình đều vui vẻ, mãn nguyện và hạnh phúc.

Nhưng còn tình cảm của Thanh thì sao, Thanh phải sống nửa cuộc đời còn lại như thế nào đây. Thanh không yêu Thiên Long, bây giờ Thanh hận hắn, ghét hắn, lấy một người chồng mà mình khinh ghét có khác gì sống mà chỉ có xác mà không có phần hồn, nếu phải sống như thế thà rằng ngay từ bây giờ Thanh nên kết thúc mọi chuyện đi cho xong.

Thanh biết nếu Thanh bỏ đi Thanh sẽ trở thành một đứa con bất hiếu, một đứa con gái không ra gì nhưng Thanh đã tính toán cả rồi, nếu Thanh lấy Thiên Long, Thanh sẽ biến hai gia đình từ bạn bè hóa thành kẻ thù, con cái của họ lấy nhau không phải vì tình, thì khi chia tay nhau hoặc cố níu kéo không thoát khỏi những chuyện xảy ra không đáng có.

Thanh quẹt nước mắt, cố nén lệ. Thanh run giọng nói.

_Con phải đi, hẹn gặp bố mẹ vào ngày mai…!!

Thanh hôn lên má mẹ và ông Hoàng, Thanh dằn lòng bước thật nhanh ra cửa, Thanh đi mà như chạy, có thể đây sẽ là hình ảnh cuối cùng của họ mà Thanh còn được nhìn thấy, nếu muốn gặp lại họ, chắc là sẽ phải lâu lắm.

Thanh gặp Thiên Long ngoài cổng, vừa nhìn thấy Thanh, hắn mỉm cười.

_Chào em, chúng ta đi luôn chứ…??

Thanh gật đầu.

_Vâng…!!!

Hắn mở cửa xe cho Thanh, Thanh chui vào trong. Trên đường đi, Thanh bảo hắn.

_Anh có thể đưa em đến dòng sông hôm nào chúng ta đã từng đến được không…?? Em muốn thăm lại kỉ niệm mà chúng ta đã có với nhau…!!

Hắn quan sát gương mặt Thanh qua kính xe, hắn không tài nào hiểu trong đầu Thanh bây giờ đang nghĩ gì. Tuy là hắn muốn biết, muốn đoán ra nhưng hắn cố gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ và không hay đó ra khỏi đầu, hắn tự nhủ hãy vui hết đêm hôm nay, chuyện đó để mai rồi hãy tính.

Bây giờ hắn đang có Thanh ngồi bên cạnh hắn, người con gái mà hắn yêu mặc dù Thanh không còn yêu hắn như trước kia nữa nhưng hắn tin sau khi kết hôn, hắn có thể khiến Thanh yêu lại hắn như ngày xưa. Hắn có biết đâu đây là lần cuối cùng hắn còn gặp được Thanh.

Thanh được hắn dẫn đi khắp các con đường, trước khi rời khỏi nhà Thanh đã tự nhủ là sẽ tạm quên hết đi những buồn phiền, những u uất ở trong lòng, hãy cố gắng mỉm cười, cố gắng nghĩ là Thanh vẫn còn nhỏ, được hắn dẫn đi chơi như ngày xưa thơ bé.

Thanh mỉm cười, nụ cười đầu tiên kể từ khi Dũng bỏ đi, nụ cười thoải mái duy nhất mà Thanh có, Thanh đứng trên bục đá cạnh dòng sông, đôi tay Thanh dang rộng ra, mắt Thanh nhắm lại, mũi Thanh đang hít khí trời, dòng nước mênh mang như ru hồn Thanh vào một cõi thiên thai.

Gió thổi tung bay mái tóc, chiếc khăn màu trắng quấn quanh cổ Thanh. Thanh hạnh phúc cười, hạnh phúc lưu giữ lại giây phút hiếm hoi vui vẻ ở bên cạnh Thiên Long, trong mắt Thanh lúc này Thiên Long không còn đáng ghét nữa.

Thanh nắm lấy tay hắn, giọng Thanh đầy kí ức trẻ thơ.

_Lên đây đi với em nào, chúng ta cùng nhau đi thi xem ai sẽ là người đến đích trước…!!

Từ lúc đi với Thanh đến bây giờ hắn không ngừng quan sát Thanh, hắn không tài nào hiểu lí do nào khiến Thanh lại thay đổi nhanh chóng như thế.

Đôi mắt hắn nhìn Thanh không rời, lúc Thanh cười trông thật đẹp, thật thơ ngây, hắn cay đắng nhận ra nụ cười kia không dành cho hắn. Trái tim, cơ thể Thanh đã dành cho một người đàn ông khác, mặc dù người đó k