Vợ Nhặt

Vợ Nhặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329080

Bình chọn: 8.5.00/10/908 lượt.

g xinh xắn. Thanh vẫn nằm im, giấc ngủ của Thanh chập chờn trong những giấc mơ không bao giờ dứt.

Hắn nhẹ nhàng lay Thanh dậy.

_Thanh…!! đã đến nhà rồi…!!

Thanh mở mắt nhìn hắn, cố gượng cười Thanh bảo.

_Cảm ơn anh. …!!

_Chúc anh ngủ ngon…!!

Thanh định bước xuống xe, hắn lôi Thanh ngồi lại, bàn tay phải của hắn vòng ra sau gáy Thanh,Thanh ngã vào lòng hắn, giọng hắn vang lên như rót mật vào tai Thanh.

_Chúng ta sắp cưới nhau rồi. Anh hy vọng em sẽ là người con gái mà anh có thể ôm, có thể nhìn thấy được nụ cười của em. Anh mong em cũng sẽ yêu anh như anh đang yêu em. Anh không ép em phải yêu anh nhiều như anh yêu em mà hãy quan tâm đến anh dù chỉ là một chút thôi cũng khiến anh mãn nguyện lằm rồi, chỉ cần em làm được điều đó, anh không còn muốn đòi hỏi ở em thêm một điều gì nữa….!!

Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào mắt Thanh, hắn ngọt ngào hỏi.

_Liệu điều này có quá sức với em không…??

Thanh khóc thút thít, ngày mai hắn sẽ không bao giờ còn nhìn được thấy Thanh nữa, làm sao Thanh dám nói với hắn rằng Thanh không thể làm vợ hắn, đám cưới sẽ không bao giờ diễn ra vì cô dâu đã trốn mất.

Thôi thì hãy để hắn vui nốt đêm nay, chỉ đêm nay thôi, cho đến bình minh vào ngày mai, mọi thứ có ra sao hãy để mọi chuyện cho ông trời quyết định.

Thanh ôm lấy hắn, giọng nói của Thanh đầy bi thương.

_Em xin anh đừng ép em phải nói gì vào lúc này. Anh hãy để thời gian trả lời cho anh, anh nhé…?? Em không muốn em trở thành một kẻ thất hứa, một kẻ gây ra nỗi đau cho anh, cho đến bây giờ em vẫn không thể nào quên được hắn, không tài nào không nghĩ về hắn.

Anh nói xem, em làm sao mà dám hứa gì với anh khi tình cảm của em còn đang rối rắm, còn đang phân vân không biết nên đi đường nào cho đúng…??

Thanh tạm biệt hắn, cố gắng đi nhanh vào nhà, Thanh không còn dũng khí nói gì thêm với hắn nữa. Thanh mong hắn hãy quên Thanh đi, quên đi những kỉ niệm mà hai người đã có với nhau, hãy quên đi mối tình tuyệt vọng và không bao giờ có hồi kết này. Thanh vĩnh viễn không thể nào là của hắn, vì trong trái tim Thanh lúc này chỉ có duy nhất hình bóng của Dũng mà thôi.

Trong nhà, mọi người đều đã ngủ cả, một mình Thanh đối diện với không gian lặng im, Thanh cảm tưởng Thanh có thể nghe được nhịp đập trái tim của chính mình, nghe được tiếng thở đều đặn của cha mẹ, của Trang.

Một giọt nước mắt vừa mới lăn dài trên đôi mắt Thanh, Thanh thì thầm.

_Tạm biệt cả nhà, tạm biệt….!!

Thanh bước lên lầu thật nhẹ, Thanh bước đi như một con mèo đang rình chuột trong đêm tối, Thanh không muốn làm mọi người giật mình thức giấc, nếu họ dậy bây giờ kế hoạch bỏ trốn của Thanh không thể thực hiện được, nếu thế ngày mai Thanh phải lấy Thiên Long, lấy người con trai mà Thanh không yêu.

Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy hết can đảm, Thanh đi thật nhanh về phòng.

Quần áo đã được Thanh xếp gọn vào va li, lấy lí do ngày mai phải theo chồng nên bố mẹ Thanh và Trang không nghi ngờ gì cả, họ tưởng Thanh xếp quần áo vào va li vì Thanh chuẩn bị chuyển sang nhà Thiên Long sống, họ không hề biết rằng Thanh đang có ý định bỏ trốn, bỏ trốn đến một nơi mà không ai có thể tìm được Thanh, không ai biết Thanh định đi đâu, làm gì và cho đến khi nào họ mới gặp lại được.

Thanh viết ba bức thư, một cho bố mẹ, một cho Trang và một cho Thiên Long.

Thanh đặt chúng trên bàn, lau hai giọt lệ đọng trên má, cố gắng thu hết sức lực của mình, Thanh lôi va li ra khỏi phòng.

Đêm đã khuya, không khí trở lạnh, Thanh co ro trong chiếc áo khoác mỏng, chân Thanh ngập ngừng bước trên nền gạch, đôi mắt Thanh nhìn vào khoảng không trước mặt, Thanh không biết số phận Thanh sẽ ra sao, Thanh sẽ đi đâu, sẽ làm gì trong tương lai nhưng trước tiên Thanh phải rời khỏi đây, rời khỏi nơi mà Thanh sắp phải đối diện với cuộc hôn nhân Thanh không muốn.

Thanh biết rằng sau khi họ nhận ra Thanh đã bỏ trốn họ sẽ lo lắng, sẽ buồn đau nhưng ngoài cách này ra Thanh không còn nghĩ ra được cách gì khác, Thanh mong họ hiểu và mong họ tha thứ cho Thanh.

————————————-

Thanh bắt một chiếc xe tắc xi, Thanh bảo anh ta.

_Anh làm ơn đưa em đến sân bay gần nhất….!!

Anh ta mỉm cười gật đầu.

_Được rồi….!!

Thanh im lặng không nói thêm câu gì nữa, đôi mắt Thanh không ngừng nhìn lại phía sau, Thanh muốn lưu giữ lại hình ảnh ngôi nhà hai tầng thân thương, lưu giữ lại từng con đường, góc phố, hàng cây mà Thanh vừa mới làm quen, Thanh muốn nhớ nó, Thanh muốn sau khi Thanh đi rồi còn có một chỗ trống cho Thanh nhớ, cho Thanh hồi tưởng, Thanh muốn coi đây là quê hương thứ hai của mình.

Chiếc xe tắc xi đưa Thanh đến một sân bay cách nhà Thanh gần ba mươi phút lái xe. Thanh trả tiền cho anh ta, anh ta mỉm cười cám ơn Thanh.

Lấy va li và hành lí cho Thanh, anh ta bảo.

_Chúc em có một chuyến bay thú vị….!!

Thanh gượng gạo nói.

_Vâng….!!

Thanh lôi va li vào trong sân bay, mở cửa kính Thanh bước vào trong. Có quá nhiều nơi cho Thanh đi, có quá nhiều chỗ cho Thanh chọn, đứng trước một thành phố hoàn toàn xa lạ, một cô gái trẻ, yếu đuối như Thanh có thể đi đâu được, có thể làm gì để bảo vệ cuộc sống của chí


pacman, rainbows, and roller s