
iếng hét thất thanh, lanh lảnh vang lên xua tan đi bầu không khi vắng lặng của căn nhà.
_A…a….a….. Trần Hoàng Anh…..tại…tại sao anh lại ngủ ở đây ?
Hoài Thương vội vơ lấy chiếc gối trên đầu giường, ôm gọn vào người, hốt hoảng nhìn Trần Hoàng Anh bằng con mắt đề phòng.
Trần Hoàng Anh nhăn mặt. Tiếng hét thất thanh và lanh lảnh của Hoài Thương vào sáng sớm gần như chọc thủng lỗ tai của hắn.
_ Hoài Thương ! Em có thể hét nhỏ được không ? Em không muốn tất cả mọi người trong gia đình em đều thức dậy vào giờ này đấy chứ ?
_Anh…anh nói đi ? Tại sao anh lại ngủ ở đây ?
Hoài Thương lắp bắp, liên tục chỉ tay vào người Trần Hoàng Anh, như muốn chọc thủng năm hay sáu lỗ trên cơ thể hắn.
Trần Hoàng Anh nằm nghiêng, chống tay vào tai, nheo mắt cười với Hoài Thương.
_Em không nhớ gì sao ? Tối hôm qua là chính em leo lên giường của anh. Em nhìn cho kĩ đi, đây là căn phòng bố mẹ em chuẩn bị cho khách, không phải là phòng ngủ của em.
Hoài Thương liếc mắt nhìn xung quanh. Nhận ra đây không phải là phòng riêng của mình, mặt Hoài Thương đỏ bừng như gấc chín, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, đầu càng lúc cúi càng thấp.
Nhìn cử chỉ đáng yêu của Hoài Thương, Trần Hoàng Anh hứng thú hỏi:
_Em đã nhớ chuyện xảy ra vào tối hôm qua chưa ?
Hoài Thương cắn cắn môi, cố nhớ lại mọi chuyện.
Hoài Thương nhớ…….
……..
……..
Tối hôm qua, sau khi dùng bữa tối với gia đình xong, Hoài Thương liền rủ Trần Hoàng Anh đi dạo trong vườn. Khu vườn trong biệt thự của nhà họ Hoàng rất rộng, cây cảnh và những luống hoa được chăm sóc và cắt tỉa một cách cẩn thận, đầy nghệ thuật. Hoài Thương thích nhất là những bông hoa hồng bạch, thấy những khóm hoa lung linh trong ánh sáng bóng đèn điện, liền xà xuống hái một bông.
Trần Hoàng Anh đứng bên cạnh, hai tay đút vào túi quần, say đắm nhìn cô người yêu của mình khoe sắc bên hoa. Vào giây phút đó, hắn tưởng Hoài Thương đã biến thành một nàng tiên áo trắng.
Kể từ lúc quen biết và gặp gỡ Trần Hoàng Anh, rồi nhận ra mình đã yêu hắn, Hoài Thương có thói quen mặc quần áo và đầm màu trắng. Thành ra, mỗi khi hai người đứng bên nhau, mọi người chung quanh tưởng họ là tiên đồng ngọc nữ vừa mới hạ phàm.
Đột nhiên nghĩ ra được một điều quan trọng, Hoài Thương liền đứng bật dậy, quay sang bảo Trần Hoàng Anh.
_ Hoàng Anh, ngày mai em muốn anh mua hoa tặng em.
Trần Hoàng Anh sửng sốt nhìn Hoài Thương. Hắn rơi vào tình trạng dở khóc dở cười, không hiểu những cô gái khác có đòi người yêu mua hoa tặng cho mình như Hoài Thương không ? Tuy nhiên, hắn yêu Hoài Thương cũng chính vì tính cách thành thật và thẳng thắn ấy. Do đó, hắn sảng khoái đáp ứng:
_Được rồi, ngày mai anh sẽ mua hoa tặng cho em.
_Thật không ? – Hoài Thương sung sướng reo lên.
Trần Hoàng Anh bật cười trước tính cách trẻ con của Hoài Thương, thoắt buồn thoắt vui, chỉ vừa mới nhận được một lời hứa vừa lòng đã phấn khích hô to lên rồi.
_Thật. Em thích hoa gì để anh mua tặng cho em ?
Đang cười tươi như hoa nở, Hoài Thương thu lại nụ cười, phụng phịu không vui.
Trần Hoàng Anh không thích ứng kịp với tính cách thay đổi như chong chóng của Hoài Thương.
_Em lại không vui nữa rồi. Nói đi, tại sao em lại không vui, em không hài lòng ở điểm gì ?
Hoài Thương bặm môi, giận dỗi nhìn vào mắt Trần Hoàng Anh.
_Anh còn nói nữa. Anh là người yêu của em, anh phải chủ động trong mọi chuyện chứ ? Có phải nếu em không đòi anh mua quà cho em, thì anh sẽ không mua gì cả, đúng không ?
Trần Hoàng Anh nghẹn họng, có cảm giác mình vừa mới phải uống một bát thuốc đắng. Về điều này, hắn tự nhận là do bản thân hắn sơ xuất, cô ấy giận hắn cũng đúng thôi.
Trần Hoàng Anh nắm lấy tay Hoài Thương, kéo Hoài Thương vào lòng. Hắn nhẹ giọng nói:
_Anh xin lỗi. Em đừng giận anh nữa. Từ bây giờ anh sẽ cố gắng chủ động trong mọi chuyện, sẽ không để em nhắc nhở anh nữa.
Mặc dù Trần Hoàng Anh đã hứa như thế, nhưng Hoài Thương vẫn không thể vui lên nổi. Trần Hoàng Anh là người tình hoàn hảo về mọi mặt, nhưng lại quá cứng nhắc trong cách hành xử, chính vì thế Hoài Thương luôn phải chủ động trong mọi chuyện. Trần Hoàng Anh giống như một đứa trẻ đang trong quá trình trưởng thành, cần người lớn ở bên cạnh dạy bảo và chỉ dẫn. Nếu chỉ yêu vẻ bề ngoài của Trần Hoàng Anh, Hoài Thương sẽ không phải khổ sở như bây giờ. Vì yêu hắn, Hoài Thương phải chấp nhận tất cả điều hay và điều dở ở hắn, hai nữa, hắn cũng đâu phải là người xấu, chỉ là người thiếu lãng mạng trong tình yêu thôi.
Thấy Hoài Thương không lên tiếng nói gì. Tưởng Hoài Thương vẫn còn giận mình, Trần Hoàng Anh xuống nước năn nỉ.
_Em nói gì đi chứ ? Em không thể bỏ qua cho anh được sao, hay là anh chạy đi mua hoa cho em bây giờ nhé ?
Hoài Thương vừa bực mình vừa buồn cười, thấy mình và hắn thật xứng đôi, một người có tính cách trẻ con, thích quậy phá và nghịch ngợm, người kia lại quá cứng nhắc, có cách sống như một ông cụ non.
Hoài Thương vòng tay qua cổ Trần Hoàng Anh, cười bảo:
_Thôi em bỏ qua cho anh đấy. Lần sau, đừng để em nhắc lại lần thứ hai.
Trần Hoàng Anh vui vẻ khi được Hoài Thương tha thứ và bỏ qua cho mình.
_Tối nay, em