
ỏa ngọc lưu ly bảo châu, châu quay một vòng, thân mình Hồ Tứ ấm lên một chút.
Huyền Ly đọc chú ngữ, cửu châu xếp thành một hàng thẳng tắp, trong giây lát một đạo quang chiếu sáng động.
Ánh sáng chói mắt làm Hồ Tứ không thể không nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở.
Kinh ngạc há hốc miệng, đâu còn là cửu khỏa châu nữa, mà là một viên minh châu tròn xoe.
Hào quang màu vàng bắn ra bốn phía, trong động sáng như ban ngày, cho dù cách một tầng tường, nhưng Hồ Tứ vẫn cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn đập vào mặt.
Đập vào mặt?
Hồ Tứ sửng sốt, lập tức sờ trước người, quả nhiên không có gì.
Vách tường vô hình kia đã biến mất không tung tích.
Mừng rỡ, cổ tay Hồ Tứ run rẩy, thanh nhuyễn kiếm trong lòng bàn tay bắn ra, tay trái vẽ bí quyết, quát to:
– Huyền Ly, mau tránh ra, nếu không chớ trách ta lưỡi kiếm vô tình!
Chương 62: Kết Cục (Hạ)
Huyền Ly không giận mà cười:
– Ngươi cho rằng ngươi đấu được với ta sao? Đừng uổng phí sức lực. Vạn năm trước, ngươi không thể đánh thắng ta, huống chi là bây giờ! Đợi ta nuốt xong Cửu vị linh đan này, trong thiên hạ, kể cả ngươi cũng không thể làm gì ta! Cho dù là ngọc hoàng đại đế, cũng không gây khó dễ cho ta được.
– Ngươi muốn làm cái gì, ngươi tự đi mà làm! Không quan hệ đến ta! Giam cầm ta, cũng chẳng có ích lợi gì.
– Hừ, sao lại không? “Hắn” nhất định sẽ đau lòng!
Không nói gì, trong đầu Hồ Tứ hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Phan Ngọc, trong ánh mắt trừ bỏ thống khổ vẫn là thống khổ.
Hắn bị thương, lòng nàng cũng như bị nhát dao vô hình chém đứt, đau đớn tột cùng.
Vết đau kia, chỉ là không thấy máu mà thôi.
– Vớ vẩn, không thể có chuyện đó!
Trong mắt Huyền Ly lóe lên tia tà ác:
– Ngươi vẫn là không đành lòng.
– Ta không quen hắn, chưa nói tới vì hắn mà không đành lòng.
– Nếu hắn nghe được những lời này, chỉ sợ sẽ đau lòng đến chết mất! Chậc chậc, lòng người là đáng sợ nhất, quả đúng như vậy.
Nói xong, bảo bối chậm rãi bay đến tay hắn, từng chút một gần lại, Hồ Tứ cảm thấy nóng như hỏa thiêu.
– Quả nhiên là bảo bối, thật không uổng công ta hao tâm tổn trí.
Hồ Tứ nhịn không được hỏi:
– Ngươi thật sự muốn nuốt nó?
Chuyện này, trong thâm tâm nàng không muốn Huyền Ly thực hiện, nhưng lại không rõ nguyên nhân.
– Vì nó, ta đã hao phí bao nhiêu tâm sức! Ha ha, nếu lúc trước không phải vì nó, làm sao ta khổ sở như vậy được!
Huyền Ly không nói thêm gì, nhưng thái dương nổi lên gân xanh, chứng tỏ hắn đang phẫn nộ, Hồ Tứ thức thời nhẹ giọng:
– Cho ngươi là vì nó, nhưng nó lớn như vậy, lại nóng kinh người, ngươi nuốt sao nổi?
Hồ Tứ giả ý nói, tay cũng không rảnh rỗi, lặng lẽ lấy ra một cái túi nhỏ li ti, nắm trong tay.
Con mắt Huyền Ly khẽ chuyển, khóe miệng mỉm cười:
– Ngươi lại đi quan tâm ta, quả là chuyện lạ hiếm gặp. Ta có chút thụ sủng nhược kinh.
– Nói gì vậy, Ta không được quan tâm ngươi sao? Ở trên đời này, chỉ có ngươi đối ta tốt nhất, giống lão thái bà kia, đối ta thật hung dữ, ta liền có thể hận bà được ngay.
Huyền Ly thật là kinh ngạc, chỉ thấy Hồ Tứ khóe mắt mang ý cười, sóng mắt dập dờn, cười tươi ngọt ngào giống như mật, trong lòng không khỏi rung động.
Thần sắc dịu xuống, một bàn tay nhẹ vỗ mặt Hồ Tứ:
– Nàng cuối cùng cũng hiểu được ai đối với nàng tốt nhất, Tứ nhi, đợi ta nuốt Cửu vị linh châu này, lên trời xuống đất, không ai có thể là địch thủ của ta. Đến lúc đó, Ngọc Hoàng cũng phải nhường đại điện cho ta. Tứ nhi của ta, ta sẽ cho nàng hưởng phúc suốt đời
Hồ Tứ cười càng thêm vui vẻ, chẳng những phá lệ cầm tay Huyền Ly, mà còn nhẹ nhàng nắm tay hắn áp lên mặt mình:
– Thật sự quá tốt, như thế chàng còn chờ gì nữa, mau nuốt nó đi.
Huyền Ly gật đầu cười cười, nâng hạt châu lên hướng tới miệng.
Đây chính là cơ hội Hồ Tứ chờ đợi, nhanh chóng cắn lưỡi, một dòng máu tươi bắn lên Cửu hoàn châu, đồng thời vung tay lên, nhanh chóng cướp lấy hạt châu. Rồi nhanh chóng quay người chạy ra cửa động.
Chỉ là nàng nhanh, còn có người nhanh hơn.
Mắt thấy sắp ra được động, trong lòng mừng thầm, không nghĩ ô quang chợt lóe.
Ánh mắt Hồ Tứ hoa đi, nếu không nhanh lên, Huyền Ly chắc chắn sẽ bắt được.
Huyền Ly tối mặt, không nói được lời nào, vươn tay ra.
Hồ Tứ lui về sau hai bước:
– Mơ tưởng! Là ta xem thường ngươi, không nghĩ tới ngươi lại muốn độc chiếm!
Độc chiếm?
Hồ Tứ không hẳn nghĩ thế, nàng chỉ đơn thuần không muốn hắn nuốt linh đan này.
Càng gần linh châu, cảm giác càng mãnh liệt, trong lòng giống như có thanh âm, không ngừng vọng:
– Không được nuốt, không được nuốt!
Mà dùng máu của nàng làm giảm bớt nhiệt độ hạt châu, đều là bản năng của nàng.
– Tứ nhi, lại đây, nhanh!
Lời nói mau lẹ, ánh mắt sắc lạnh không làm Hồ Tứ buông tay, Huyền Ly đảo mắt cười tà ác.
Hồ Tứ kích động lùi về phía sau, đập vào một thạch bích rắn chắc. Mấy hòn đá nhô ra đâm vào lưng đau đớn, ngón tay nắm chặt cái túi nhỏ, không ngừng lắc đầu.
Huyền Ly nắm cằm Hồ Tứ, một cảm giác khác thường lạnh như băng truyền lên qua từng đầu ngón tay, thấm vào tận xương tủy.
Hồ Tứ rùng mình, bạch khí lạnh lẽo toát ra từ người Huyền Ly, chậm rãi tiến vào cơ thể Hồ