
Tứ, Huyền Ly khẽ cười nói:
– Tứ nhi, chớ vận công chống đỡ, nếu không ta không thể đảm bảo ngươi sẽ không bị thương, ngoan, đưa cho ta!
Tiếng nói trầm thấp, hắn ái muội than nhẹ bên tai nàng, ánh mắt chớp chớp, sương mù bao phủ hai mắt.
Tay không tự chủ được đưa lên cho Huyền Ly, khóe miệng hắn nhếch lên.
Là hắn, vĩnh viễn, vẫn là hắn!
Lúc hạt châu chói mắt biến mất, tất cả vẫn theo ý nguyện của hắn sao?
Miệng giống như bị thiêu đốt, mỗi nơi hạt châu kia đi qua, đều giống như hỏa thiêu.
Vết cháy dần lan tỏa trên da thịt nàng, trong người như có nguồn nhiệt không ngừng dịch chuyển.
Trong người như có một nguồn nhiệt khác, hai luồng khí không ngừng giao tranh, không ngừng thiêu đốt thân hình mảnh mai của nàng.
Kết giới hỏa diễm được mở ra.
Trong kết giới, một nữ tử áo trắng phiêu phiêu bay lên, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.
Nàng, khẽ nhắm mắt lại.
Thì ra, nàng đã hồ đồ lâu như vậy!
**
Phan Ngọc nằm trên giường, máu đã ngừng chảy, nhưng chưa cử động được.
Trong phòng thật im lặng, đêm khuya tĩnh mịch, cái gì cũng không phát sinh. Xa xa truyền đến từng tiếng nói gấp gáp:
– Phu nhân, đừng lo lắng quá, có lẽ còn cơ hội đảo ngược tình thế.
Phan lão gia bình tĩnh khuyên bảo Phan phu nhân.
Ba.
Một chưởng nhanh như chớp đánh đến Phan lão gia, Phan phu nhân lui hai bước, nghiêng thân mình:
– Ngươi không phải ta, sẽ không hiểu được tâm tình của ta! Đừng để ta thấy bộ mặt này của ngươi nữa.
Đầu quay ngang:
– Còn có, không được bảo ta là phu nhân gì hết.
– Được rồi, được rồi, ta không gọi bà là phu nhân, tử đồng….
– Im!
Phan phu nhân đột nhiên hét lớn:
– Đừng để ta nói lại lần nữa, ta và ngươi đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn là phu thê!
Phan lão gia thở dài, nói:
– Ngươi, ngươi rốt cuộc phải như thế nào mới hài lòng? Hài tử biến ra bộ dạng như thế này, chẳng lẽ ta không đau lòng sao? Hắn cũng là cốt nhục của ta! Là hài tử của ta và ngươi!
– Hắn là con của ngươi, ngươi đã từng yêu hắn, quan tâm hắn sao? – Phan phu nhân khóe mắt vương lệ, vẻ tươi cười hiện lên khóe môi.
Thấy nàng bộ dáng như thế, Phan lão gia không đành lòng, thở dài:
– Ta đương nhiên thương hắn, chẳng lẽ việc này cũng là giả?
Lệ từ từ lăn xuống hai gò má của Phan phu nhân, nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt tuyệt mĩ. Phan phu nhân không thể kiềm chế được, chỉ vào Phan lão gia, nói:
– Cho dù có thương hắn, có yêu hắn, ta chỉ có một hài tử là hắn! Ngươi có vô số thê tử, sinh cho ngươi rất nhiều hài tử, ta chỉ có một mình Ngọc Nhi, chỉ có một mình hắn!
Vừa nói, trước mắt bỗng tối sầm, Phan phu nhân thân mình lay động, chao đảo sắp ngã xuống đất.
Đợi đến khi thanh tỉnh, mới phát hiện bà đang được một vòng tay ấm áp ôm lấy, mở mắt ra, cặp mắt đen sâu như màn đêm tràn đầy yêu thương.
Quá khứ như phảng phất trở lại, không có ngăn cách, không có thương hại, không có thống khổ, giống như trở lại thời gian lúc ban đầu.
– Tại sao lại đối với ta như vậy? Tại sao? Chẳng lẽ phải khiến ta tan biến trong tam giới, ngươi mới hài lòng, đúng không?
– Thiên địa ắt có vận mệnh, dù là ta, cũng không thể nghịch thiên.
– Mặc cho số phận sao? Vì cái gì ngay cả ngươi cũng nói vậy? Ngươi, ngươi có thể cứu hắn!
– Cứu được nhất thời, không cứu được nhất thế (1), đây là thiên kiếp của hắn, huống hồ, ta không phải là người cứu Ngọc Nhi. Ân nhân cứu hắn, thực sự đã tới đây.
Mở cửa ra, huyết khí nồng đậm đánh úp vào trong phòng.
Gió đêm thổi bay màn trướng, lộ ra dung nhan tái nhợt người ở trên giường, bàn tay ngọc nhẹ vỗ da mặt lạnh như băng, môi khẽ ấn xuống đôi môi tái nhợt, không có huyết sắc của hắn.
Trên mặt, một giọt lệ lẳng lặng rơi xuống môi Phan Ngọc.
– Nước mắt của nàng, thực mặn.
Mở mắt ra, thấy người trước mắt, Phan Ngọc nở nụ cười thật lớn.
– Chẳng lẽ nước mắt của chàng ngọt sao? Đồ ngốc, nước mắt đương nhiên là mặn! Thực xin lỗi, ta đã từng quên chàng.
– Nàng cười so với khóc, còn khó coi hơn.
– Không thích thì đừng nhìn, ta cần sao?
– Ta thích xem, chỉ sợ nhìn cả đời… không, đời đời kiếp kiếp, cũng sẽ không chán ghét.
Hồ Tứ cười, ôm Phan Ngọc:
– Đồ ngốc! Tại sao chàng lại để cho ta lấy đi?
Rốt cuộc nàng vẫn không nhịn được muốn hỏi hắn, không nhịn được mà rơi lệ, không nhịn được mà đau lòng.
– Chỉ cần là nàng muốn, ta cái gì cũng có thể cho!
Buồn cười, nhưng trên mặt không ngừng rơi đầy lệ, trong miệng cũng không ngừng lẩm bẩm:
– Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc…
– Tứ nhi, nếu như ta chết, nàng nhất định phải chờ ta. Chờ ta chuyển thế, đến lúc đó ta nhất định phải ở cùng nàng một chỗ, đáp ứng ta, được không?
Gục ở trên vai hắn, Hồ Tứ nhẹ giọng nói:
– Không tốt, ta không đáp ứng! Chỉ cần chàng chết, ta liền đi tìm rất nhiều nam nhân, so với chàng còn mạnh hơn, mạnh hơn nhiều lắm. Ta, ta, không muốn cùng chàng ở cùng một chỗ.
Phan Ngọc cười cười, thấp giọng nói:
– Cũng tốt. Nếu như nàng có thể tìm thấy được người thương, có thể hơn ta, vậy cũng tốt.
– Nói chàng ngốc thật là ngốc. Tìm nam nhân thật là phiền toái, nhất là phải tìm đứa ngốc như chàng, ta chắc phải tìm đời đời kiếp kiếp. Ha ha, ta đã quá mệt mỏ