
Vương Phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi
Tác giả: Tiểu Yên (Medisa Mochi)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324754
Bình chọn: 8.5.00/10/475 lượt.
ợt hét lên ,lòng nó hơi đau ,nhưng.. mà cũng cảm động lắm ,hắn đã hi sinh vì nó à ? :
– Khải,hãy chạy đi.Tôi tự giải quyết vụ này !
” Nhưng…anh không thể để em bị đánh ,thà người đó là anh… ” – Hắn nhìn nó,rồi âu yếm vọng lại,từng câu nói cứ ghim vào tim nó,thật sâu…
” Tại sao chứ? ” -Nó thì thào,nhưng hắn lại nghe được…Hắn khẽ cười rồi lại gần nó hơn…,tuy nhiên chưa đến gần thì bị bọn kia ngăn lại :
– Xéo ngay !
” Không ,có giỏi đánh tao,đừng động đến cô gái của tao “..
* Cô gái của Khải ư? Anh ta….thích mình sao? * Nó rung động suy nghĩ,sau đó nhìn về phía hắn…Không,nó sẽ làm rõ chuyện này…nó muốn biết được hắn có thích mình không…
” Đủ rồi ” ! Nó hét,nó muốn chấm dứt chuyện chiến với nhau thế này,chỉ vì thứ gọi là tình cảm à? Điên rồ…..
” Hửm? ” Cả hắn và đám người kia quay lại nhìn nó…nó khẽ cười như một con ngốc,chạy tới bên đám người đó ,đánh vào họ///
Tất cả bị nó hạ gục,chân nó đá,tay đấm,và còn kết hợp phép thuật làm cho lực thêm mạnh,ai nấy đều bị ngã xuống,ôm chỗ đau ở dưới đất…
” Hừ..nói cho mà biết,tôi không làm gì Nhi của mấy người,về hỏi lại chị ta đi ” – Nó bực bội đạp mạnh xuống đất rồi quay lưng đi,nhìn thấy hắn đang bị đơ thì kéo hắn đi luôn,làm hắn ngẩn ngơ ngơ như trên mây…
* Cô ấy biết võ ,giỏi hơn mình nữa * Hắn cảm thán trong lòng…..Híc….đúng là thần tượng của anh,Minh anh à,em thật giỏi quá đi mất…
” thế là sao” – Cả bọn nhìn nhau…rồi không biết nói gì,ai cũng khó hiểu lết người đứng dậy nhìn theo bóng nó,đúng là không phải loại người hèn hạ,chắc là lầm rồi…Thế Nhi đã nói dối sao?
****
” Em giỏi võ nhỉ ” ? -Hắn mỉm cười nắm tay nó đi trên đường rồi nói,nhìn nó thật là ngây thơ trông đáng yêu quá….
” Ờ.” -Nó đáp
” Là đám người của Nhi à “? – Hắn chợt nhớ ra những khuôn mặt đó,hỏi lại…Nếu thế hắn sẽ cho người giết con nhỏ Nhi đó ngay tức khắc,dám động vào Minh Anh yêu quý của hắn…
” Ừ ” -Gật nhẹ
” Anh sẽ trả thù cho..e..” -Hắn đang định nói chữ em thì bị ngón trỏ của nó chặn lại,môi hắn như không nhích nổi,tim hắn đập thình thịch,mặt đỏ như gấc…
Nó như nhận ra được,bỏ tay ra rồi đi tiếp,sau đó khẽ cười thầm…
” Em mệt không? Anh gọi quản gia chở về nha ” -hắn hỏi..
” Thôi,đi bộ đi…. thế này thích hơn ” -Nó cười,một nụ cười đẹp tựa như hoa ,trong ánh nắng hoàng hôn buổi chiều….Nụ cười ấy thật tuyệt,làm trái tim hắn thật xao xuyến,đập nhanh hơn…
“Ừm” -Nó nắm lấy tay hắn rồi đi tiếp,hắn nhận ra bàn tay ấy,cười rồi nắm thật chặt…..Nó thích hắn sao? Nếu thế thì quá tốt rồi…. Hắn sẽ không từ bỏ cơ hội để làm nó yêu hắn…! Nhất định…
T/g : Còn có 8 hay 9 chương nữa Full rùi mấy bạn ạ <3 <3 tiếp tục chờ chap nha…
Chương sau nó sẽ “bi thảm” hơn…nhưng…hãy cố gắng nhé… ! Mọi chuyện sẽ chỉ là khởi đầu của niềm vui…
M.n sẽ giải đáp được…Khải là ai?
Mạc Vũ Hạo có phải là Khải không đó <3
Chương 27: Chương 27:
” Em vào đi ” – Hắn với nó vừa dừng tại cửa biệt thự thì hắn dừng lại, thả bàn tay nó ra,lòng có chút hụt hẫng,hắn muốn nắm tay nó tiếp ,nhưng đoạn đường ngắn sao nắm hoài được….
” Ừm ,anh về trước đã,tôi còn muốn ngắm cảnh ” Nó thản nhiên gật đầu rồi nói,ngắm cảnh hay là ngắm hắn đây nữa nó cũng không biết….Chắc là ngắm hắn !!
” Em đừng có xưng lạnh lùng vậy nữa,anh em đi mà ” -Hắn bỗng nhiên buồn bã,nhìn nó với ánh mắt đáng thương.Quả thực nó làm như hắn với nó là người xa lạ,làm hắn ăn không ngon ngủ không yên luôn ý chứ!
” Ờ,em biết rồi,anh về nhanh lên ,không mẹ em mắng đó ” – nó gật gật rồi đẩy hắn đi,hắn gượng cười vẫy tay rảo bước,nó đứng đấy nhìn bóng dáng hắn khuất dần sau 1 phút,lòng hơi buồn,hắn đi nhanh thật ! Nó chưa kịp ngắm nữa mà…
Định quay vào nhà thì có tiếng gọi nó,nó giật mình ngoảnh lại,là ai thế? Nó ngạc nhiên khi đứng trước mặt là nhỏ,bà chị Nhi đây mà…
Chị ta coi bộ ăn mặc “kín đáo” gớm,quần ngắn,áo thun mà cũng hở bụng với chân,xứng đáng làm….. Dân chơi siêu cao cấp =vv .. Nó cũng khiếp lun~ Ra đường mà dám…..
” Đến đây làm gì? Sao biết nhà tôi? ” -Nó hỏi,rồi nhìn nhỏ với ánh mắt khinh bỉ,xét từ dưới lên trên,từ trái sang phái,chị ta cũng cao bằng nó thôi,nhưng não ngắn quá mà…Còn quần áo ngắn hay không nó không quan tâm,vì trang phục không nói lên tất cả..
” Tao muốn nói chuyện với mày ” – Nhỏ Nhi chớp mắt nhanh thoắt vẻ gian tà rồi môi cắn chặt,hình như nhỏ gần bị mất kiểm soát rồi,muốn đánh nó nhưng không được,sợ bị ai nhìn thấy thì toi..
” Nói đi ” – Nó cười nhạt nhẽo,hất tóc ,rồi nói tiếp :” Về chuyện anh Khải “yêu quý ” của tôi hay là về chuyện chị Nhi
đây ‘nói xạo’, bảo người ta đánh tôi nhỉ “?
” Câm đi ,mày đã cướp Khải của tao chỉ trong nháy mắt,còn làm tao bị 5 Fan ruột phản bội,chỉ vì tao nói sai sự thật một chút .Mày thấy mày thế nào? Có phải là đáng chết không ? ” -Nhỏ trợn mắt kể lể tội tình,trông mà đáng thương phát sợ,đáng thương quá nhỉ..? Thật giả tạo !
” Tôi cướp Khải đấy,nhưng mà chị cũng xạo quá,nên tôi cho chị biết mùi vị khi động vào tôi thôi ” -Nó ngây thơ,rồi hồn nhiên nhìn vào mắt nhỏ…
– Chát ! ..Tội nghiệp nó,bị nhỏ tát rồi,nhỏ vừa độc mồm vừa độc tay,thật đáng chết ,hừ…Nó sẽ trả thù,dám đánh nó hả?