Snack's 1967
Vương Phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi

Vương Phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi

Tác giả: Tiểu Yên (Medisa Mochi)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324720

Bình chọn: 8.5.00/10/472 lượt.

u…..

– Anh mà không dậy,em sẽ đánh anh đó…

– Khải…ơ… – Nó định nói tiếp câu nói tiếp theo,thì bất chợt,tay hắn cử động,nhích từng tý một như báo hiệu cho hắn sắp tỉnh lại….

Nó thấy vậy,mừng rỡ nhìn vào hắn,mắt hắn đã từ từ hé mở,hắn quay sang nhìn nó,môi gượng cười,thấy nó,và định kéo nó lại gần hắn,như là cảm ơn nó vì đã không xảy ra chuyện gì…Hắn bị như vậy cũng là vì nó,cho nên hắn muốn thấy nó bình an vô sự…

” Anh đó,làm em lo quá à ” – Nó mím môi,nói nhỏ….

” Ư…..sao…vậy? … Đỡ anh dậy đi ” – Hắn cười khẽ,rồi nhìn nó….Đột nhiên mặt méo lại,nhíu mi nhìn nó kỹ hơn…Tại….sao? Hắn lại có cảm giác thật quen thuộc?Nó là ai….sao lại giống một người như thế….

….Không thể nào….Dường như có sự nhầm lẫn xảy ra rồi…..Hắn hoang mang nhìn nó…và trí nhớ lại xáo trộn lên,đầu óc hắn như muốn nổ tung ra,hắn ôm đầu ….và kêu la…

” Không….. Yên.Linh….nàng…đừng đi…”

” Không….không phải…..Minh Anh,….Lãnh..Tử Yên Linh….sao….lại…giống nhau quá….”?

– Kỳ Khải,đã xảy ra chuyện gì với anh vậy _ Nó thấy hắn như vậy,tim đau nhói,ôm hắn vào lòng,miệng không ngừng hỏi,từng hành động ngày càng gần gũi hơn….

Sau một lúc,hắn cũng thấy đỡ hơn,và như là nhớ ra được hết mọi chuyện,hắn nhìn nó,rồi bất chợt kêu tiếng :

” Yên Linh..”

-………Yên…Linh…?….Là sao?? Sao …anh lại…gọi em…. __ Nó nhăn mặt,đăm đăm hắn với một dấu chấm hỏi…..Tại sao…hắn lại biết được chuyện đó…là chuyện nàng đóng thế vai Lãnh Tử Yên Linh….trong cái lần nàng đã xuyên không sang một thời kỳ khác???

” Anh….nhớ ra ….anh từng là…một vương gia…..Minh Anh à .. ” – Hắn nhíu mày,từ từ nói,và rồi âu yếm nhìn nó……

– Vương Gia??? – Nó giật mình…..là…là…Mạc Vũ Hạo…..,khi nhắc đến hắn,mạc Vũ hạo,nó lại đau lòng nữa rồi….đó là chuyện của nó mà…hắn biết được ư….Chẳng lẽ ….Ghép với những uẩn khúc của câu chuyện,lời của con dơi tử thần và lời của tử thần…….chẳng lẽ….hắn….là người đã xuyên không….và làm….Tam vương gia????

Không thể………Chuyện này quá sức là bất ngờ…..Nó như không tin vào mắt mình,tai mình nghe….

” Vậy….anh….anh…là…..không thể….anh…là Mạc Vũ Hạo sao”????

– Ừ – Hắn gật,mặt vẫn không có biểu hiện gì.

” ….Vậy…….Vũ Hạo……em/….em…là Lãnh,,Tử Yên..Linh…..nhưng….không thể…..sao…lại “…. Nó lắp bắp,mắt thẫn thờ,khó tin nhìn hắn,hình như nó sắp điên mất rồi…..

Bất chợt,hắn ôm nó lại,tay siết chặt thân nó,an ủi,miệng ngọt ngào :” Đây là số mệnh,Minh Anh à.. ”

– Thật…sự…có số mệnh sao? …Hay là sự sắp đặt>??

– Số mệnh.. – Hắn cười ,ôm nó mà lòng vui vui…..

****

” Nghe nói Khải bị tai nạn,nó có sao không ” – Mẹ nó chạy đến gần ngoài cửa phòng bệnh hắn đang trong đó,hỏi mẹ hắn…lòng rất lo lắng…

– Không sao rồi,Minh Anh…đang ở trong với Khải đó – Mẹ hắn cười,vẻ rất vui…..

Thế là hai người nhìn vào trong,hai đứa trẻ với hai vẻ khác nhau,đang ôm nhau thắm thiết,trong thật là hạnh phúc…Hai bà mẹ cười ,một cách gian tà trong đó,miệng thì thầm với nhau :

” Bọn nó phát triển tình cảm rồi đó ”

” Cũng tốt mà…” – Mẹ nó cười…theo bà,sau đó nhìn vào trong tiếp để theo dõi….

” Thôi nào,buông em ra coi ” __ Một hồi,nó nhíu mi ,mặt nhăn như tàu lá khô tay đẩy nhẹ hắn ra,mắt nhìn hắn có chút khó chịu…Aiza nãy giờ ai đi qua mà nhìn thấy cảnh này rất ngại nha… ~

” Mà…trong khi đó,em đã đi đâu vậy “? – Hắn chợt nhớ ra chuyện gì,nhìn nó hỏi…

” Quay lại đây ,vì em tìm được lối ra rồi ..” – Nó nói

” Ừ,ra vậy…” -Hắn gật,rồi tiếp lời :” Em gọt trái cây cho anh ăn được không “?

” Hơ…..anh tưởng anh bị bệnh là phải bắt em làm osin phục vụ cho anh à “?

” Đâu có,đi mà….mà thôi, bây giờ anh muốn uống thứ gì ngọt ngọt ”

” Ngọt á?? Đừng nói anh có triệu chứng của mang thai nha ” – Nó há hốc mồm ,”đen tối” suy nghĩ…một cách không bình thường…..Nghe nói người mang thai cũng có người thích ăn đồ ngọt…

” Em đó,đen tối quá mức rồi,…..” -Hắn cười khì,cốc đầu nó một cái,lòng khẽ suy nghĩ vài thứ * Đúng rồi,chúng ta đã……ở…thời kỳ đó *

” Thôi được rồi,ghét anh quá,em đi mua nước cho anh ” – Nó bĩu môi,đứng phắt dậy quay đi,và bước ra khỏi phòng bệnh hắn nằm….

****

” Con đi đâu vậy “? – Mẹ hắn cùng mẹ nó nhìn thấy nó bước ra từ phòng hắn nằm,đưa nhìn nó với một dấu chấm hỏi….Bộ nó muốn về nhà hay sao nhỉ? Bọn nó giận nhau?

” À..dạ..dạ con đi mua ít đồ cho anh Khải ăn ..” – Nó gãi đầu,cười khổ đáp lại….

Ôi trời,ra là mua đồ,hai bà phụ huynh này còn tưởng là cãi nhau chứ…

” Ừ,thôi con đi đi ” – Mẹ nó cười với nó,rồi tay kéo tay bà Huyền -mẹ hắn đi vào trong phòng hắn để thăm..chắc là hắn cũng đang muốn gặp họ đây….

****

” Khải à,con vẫn ổn chứ….có đau ở đâu không ” – Mẹ hắn vừa vào,đã vội hỏi han,liếc nhìn từ đầu đến chân của hắn….lo lắng suýt xoa..

” Con vẫn bình thường mà mẹ,chỉ là đầu hơi nhức nhói thôi..’ ‘ -Hắn cười khổ,đáp..

” Cháu lần sau đừng có xảy ra chuyện gì đó,Minh Anh nhà bác nó khóc nãy giờ đó,bác cũng rất lo cho cháu nữa ..” -Mẹ nó xoa vai hắn,thủ thỉ..

” Vâng…cháu sẽ không để xảy ra chuyện này lần nữa “….- Hắn cười..

” Ừ…lúc nãy bác thấy hai đứa… ” – Mẹ nó mỉm cười,định nhớ lại về đoạn nãy,nói……

” À…không có gì đâu bác ” -Hắn đỏ mặt,xua xua tay… ” Chắc bác nhìn nhầm rồi,