Duck hunt
Vương Phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi

Vương Phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi

Tác giả: Tiểu Yên (Medisa Mochi)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324575

Bình chọn: 7.5.00/10/457 lượt.

đã cảm thấy rất biết ơn hai người họ,và cả ngọc bội nữa….À không phải gọi là ngọc ấn,vì ngọc bội đã bị ấn sâu vào tim nó rồi ….

Hắn đứng bên cạnh nó,nắm lấy tay nó,rồi mắt cũng nhìn lên ánh trăng,mặt trăng rất tròn,rất to,từng ánh chiếu xuống rọi cả sân thượng,sáng quá nhỉ !

…Bỗng dưng,một giọt,hai giọt….Là nước mắt,nó khóc,nó đang lấy tay gạt nước mắt của mình….để chứng tỏ rằng mình mạnh mẽ…Nó không thể để hắn thấy nước mắt của mình được đâu….

” Sao em lại khóc vậy ” -Hắn thấy vậy,liền lau nước mắt cho nó,ôm nó vào lòng….

” Không có gì,bụi bay vào mắt thôi” …

P/s: Chap này sến một chút cho nó có lệ thôi ạ…Chap sau sẽ có 1 cảnh kỳ thú hơn,mong m.n tiếp tục ủng hộ truyện.Những lời bình luận dưới truyện của m.n chính là động lực cho Tiểu Yên viết truyện !! <3 <3 love all.

Chương 29: Ác Mộng Và Hồn Ma Đi Lạc .

Đêm,hai bóng dáng con người đang ngủ say sưa trên chiếc giường đẹp.Một là chàng “hoàng tử” đang hạnh phúc mỉm cười,vì được ở bên người con gái mình yêu.Còn nàng “công chúa”,có vẻ,cô đang rất lo âu,và gặp ác mộng,trên trán lấm tấm mồ hôi,tuôn ra từng đợt.

Lâu lâu,cô ấy lại cắn chặt môi lại,nhăn mặt như đang gặp chuyện,và cũng có khi ,cổ lại nắm chặt lấy tay chàng hoàng tử đang say sưa ngủ trên giường,mà chính cô cũng không hay biết…

****

” Giúp em…….Khải…à… ” Tiếng Minh Anh thét lên khi bị một người lạ mặt lôi đi,tại sao nó lại bị bắt đi chứ,giọng nó đau đớn kêu hắn,nó khóc,khóc hết cả nước mắt của mình,lòng nó đau như bị ai xiết chặt,không thể nào mà dừng được những cơn đau liên hồi.

Trước mặt nó,hắn đang đứng đơ ra như một tượng đá,mắt hắn chứa một tia lạnh lùng nhìn nó,hắn vẫn im lặng,không nói gì và chợt nhìn nó,vẫn mang cái lạnh lẽo như sắp ruồng bỏ nó,đứa con gái tội nghiệp,hắn cất tiếng :

” Xin lỗi em….Anh không…thể giúp gì được cho em rồi… “…

” Anh thật tàn nhẫn,mau nắm lấy tay em đi mà…” -Minh Anh không kìm nổi cảm xúc,nói to……mắt vẫn còn đầy nước lệ,tuôn ra lã chã.

” Anh….anh không làm được…anh muốn níu tay em…nhưng..nhưng…” -Kỳ Khải nhăn mặt,đưa tay ra một đoạn ngắn,nhưng lại thụt vào,tay hắn dần dần cứng lại,không cử động được nữa…

Sao…sao lại như vậy? Chuyện sao lại có thể thành ra như vậy hả? Đến cả nó cũng không ngờ,ngày này,hôm nay,nó phải rời xa hắn,ngày này hắn không thể cứu nó….Không….

” Không……Anh Khải ………………..ải……………..ải….” _ Nó ngân giọng,gọi tên hắn,cổ nghẹn lại,rồi dần biến mất sau màn đêm tăm tối,ánh mắt trời chưa ló rạng,nhưng một màn sương trắng xóa đã phủ quanh,làm lòng hắn thêm đau…

” Minh….Anh…”

***

– Không thể…không thể… _Minh Anh nằm trên giường ngủ,vẫn nói liên tục,chính xác nó gặp ác mộng,nên bây giờ mới thành ra như vậy.

Nó giật mình,bỗng nhiên mở mắt thức giấc,thì ra chỉ là một cơn ác mộng….Làm gì có chuyện nó rời xa hắn chứ? Đúng rồi…là giả,là giả mà…..

Nó tự an ủi mình,rồi trấn tĩnh tinh thần nhìn qua hắn,nó đưa tay sờ lên má hắn,hắn vẫn ngủ ngon lành,xem ra nó thấy ác mộng thì hắn lại đang có giấc mơ đẹp….

Một lúc nó lại không ngủ được,nhìn đồng hồ,hazz..mới có 12:16,đang tối thế này mà ngủ không được nữa,thật xui mà….Nghĩ như vậy nên nó kéo chăn lại đắp cho hắn,mỉm cười một cái rồi nó bước xuống nhà bếp uống cốc nước.

Sau đó nó khẽ mở cửa đi ra ngoài hóng gió,có thể nó sẽ đi dạo,xung quanh để xem khung cảnh ban đêm thế nào….

****

Buổi đêm,gió mát rượi,thổi qua làn da và mái tóc nó….Cảm giác tuyệt thật đấy,đôi khi còn có những tiếng vi vu như tiếng sáo làm không khí thật vui tươi…

Đang đi ,nó nghe tiếng ai đó nói,bỗng dưng nó nhìn sang bên chỗ hàng cây tối tăm đầu góc phố,là…gì vậy? Một bóng trắng?Sau những cành cây,thì dưới bóng râm lại tồn tại một bóng trắng? Là…gì chứ?

…..Nó ngạc nhiên khi thấy bóng trắng đó quay lưng lại,một mái tóc dài…lộ ra….Khuôn mặt rất xanh xao,nhưng đôi khi lại có vài giọt nước mắt rơi xuống,màu đỏ…là màu máu:

” Tôi chết oan lắm….”

Phải chăng …là một hồn ma???

Lúc…sáng,ở nhà bác trai nó cũng nhìn thấy bóng trắng trong gương,chẳng lẽ là…..? Hồn ma này chưa được siêu thoát chăng?

” Có ai đó vậy ” -Nó hùng hồn lên tiếng,mắt vẫn đăm đăm nhìn kỹ bóng dáng đó….Mong là đừng dọa nó nha,công nhận nó không sợ ma,nhưng nó sợ máu lắm…

Đột nhiên,bóng trắng đó từ từ quay lại,một chút,một chút,rồi quay lại nhìn nó,nó chợt tròn mắt lên nhìn :….

” Ma…..máu…áu……” -Nó lắp bắp……,mặt chợt tái lại…..

” Đừng sợ…đừng sợ…” -Tiếng nói đó đáp lại,bóng trắng dần tiến gần chỗ nó hơn,cũng phủi hết máu trên mặt mình đi,khiến cho khuôn mặt sáng hơn……

” Tránh xa tôi ra đi… ”

” Đừng sợ tôi mà…..Tôi không hại….em ..” -Hồn ma ấy nhăn mặt,mặt trắng bệch ra cố nhích đôi môi uể oải của mình nói….Tay đặt lên vai nó….

Nó nhìn kỹ….dần dần phân tích…

” Đúng thật,chị không có gì đáng sợ cả ” -Nó nhíu mi,rồi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy,mà không hề sợ bị một con ma lừa hút hồn…..

” Tôi có rắc rối…..Tôi biết…..em không phải là người bình thường….em giúp tôi giải quyết được không”? -Chợt,con ma hỏi lại…Có vẻ còn sự buồn bã trong giọng nói ồm ồm đầy lạnh lẽo đó nữa…

” Nói thử ” -Nó gật

” Chị….đã chết sau một vụ tai nạn…và bây giờ……..” -Nghe nó