
thâm trầm.
Bởi sắc mặt Tần Húc Cẩn từ trước đến nay không chút thay đổi, Ngôn Tư Diễn nhìn không ra anh ta có cái gì không thích hợp, mỉm cười mở miệng, “Chắc di động tớ hết pin, giờ còn sớm, vào nhà ngồi đi.”
Nghe thế, ánh mắt Tần Húc Cẩn mở to 0.01cm, ánh mắt nhìn Hạ Lâm càng thêm xoi mói, biểu tình trên mặt càng thâm trầm.
“Cũng tốt, tớ cũng đang muốn cùng cậu nói chút chuyện này,” Hạ Lâm cũng không từ chối, liền lập tức đáp ứng.
Sau khi hai người cùng đi được vài bước, Ngôn Tư Diễn cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhìn lại, Boss vẫn còn đi theo sau cậu, cậu khó hiểu hỏi, “Ông chủ, anh…” Không phải vừa chào lúc nãy sao? Sao bây giờ anh ta còn đi theo sau mình.
Tần tú cẩn mặt không biểu tình hỏi lại, “Có chuyện gì?”
Ngôn Tư Diễn run run khóe miệng, “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh có thể vào nhà tôi uống tách trà không?” Cậu rơi lệ trong lòng, Boss à, anh có chứng mất trí nhớ sao?
“Tôi còn chút thời gian, đi uống chến trà cũng được,” Tần Húc Cẩn đi đến giữa Ngôn Tư Diễn cùng Hạ Lâm, mày hơi hơi động, “Cậu dĩ nhiên là chủ nhân, sao lại không đi trước dẫn đường?”
“Tôi… đi hướng bên này,” Ngôn Tư Diễn nghe vậy, lập tức cọ cọ đi trước vài bước, làm một bộ tư thế dẫn đường, quả nhiên tinh thần bình tĩnh, ở trước mặt vương bát khí thì phải là mây bay a mây bay.
Ba người vào thang máy, Hạ Lâm bất an nhìn người đàn ông mặc âu phục Armani, vì sao cô cứ có loại ảo giác người đàn ông này bất mãn với cô, chẳng lẽ bởi vì do mình bị ông chủ chèn ép nhiều quá, giờ cứ nhìn người đàn ông nào mặc âu phục hàng hiệu đều có một loại cảm giác bất công, cho nên mới cảm thấy người đàn ông bên cạnh có địch ý với mình?
Ra thang máy, Hạ Lâm thở phào nhẹ nhõm, cô khó hiểu chỉ vào một nam một nữ ở chỗ rẽ, “Bọn họ đang làm gì?” Sao lại có người vừa đi ở trên hành lang vừa làm chuyện này.
Ngôn Tư Diễn thuận mắt nhìn lại, dĩ nhiên đôi nam nữ từng gặp ở trong thang máy lần trước, hiện tại không phải ngày gì lại đốt vàng mã, chẳng lẽ là vì trừ tà? Cậu nhìn thấy cô bé đứng sau cặp nam nữ, nhẹ nhàng thở dài, bọn họ vậy mà lại sợ hãi cả con gái đã chết của mình sao? Chỉ là, bọn họ sao có thể biết được, đứa trẻ bọn họ sợ hãi, đang bướng bỉnh chờ bọn họ thực hiện lời hứa của mình, làm cha mẹ, thật sự không nên tùy ý ưng thuận lời hứa, nếu đã ưng thuận thì không được quên, vì trẻ con rất khờ dại, nhưng cũng rất bướng bỉnh, bọn chúng dễ dàng tin tưởng lời hứa của một người, cũng khó mà quên đi lời hứa đó.
Đôi vợ chồng trẻ thấy có người lên, trên mặt cũng có chút xấu hổ, động tác hơi che che dấu dấu, lo lắng người khác hỏi, nhưng lại không nghĩ dừng việc đốt vàng mã, người phụ nữ vừa đốt vừa khinh hoảng nói, “Linh Linh, con đi nhanh đi, là mẹ sai lầm rồi, không nên để con một mình trong nhà, đã nhiều năm như vậy, con hẳn là nên đi đi…”
Tần Húc Cẩn nghiêng đầu nhìn Ngôn Tư Diễn, phát hiện sắc mặt cậu hơi hoảng hốt, cũng có chút khó coi, cau mày, “Cậu không đi sao? Người ta đốt vàng mã cậu cảm thấy hứng thú à.”
“Khụ…” Ngôn Tư Diễn sờ sờ cái mũi, “Tôi chỉ đang nghĩ, người nhà này chút nữa có thể bị ai mắng hay không, trên hành lang không được đốt lửa.”
Hạ Lâm lại gần bên cạnh Ngôn Tư Diễn, “Tư diễn, chúng ta tốt nhất đi nhanh đi.” Cô nghe người phụ nữ kia nói xong trong lòng không khỏi dựng tóc gáy, nghe như người nhà này bị cái gì bám theo, điều làm cô nhớ lại con quỷ mới quấn mình không lâu.
Vào nhà Ngôn Tư Diễn, Hạ Lâm mới thở dài nhẹ nhõm, ngồi xuống sofa yên tâm hết sợ lại tò mò hỏi, “ Ở trên hành lang đốt vàng mã, điều này cũng quá dọa người đi.”
Người phụ nữ có lá gan nhỏ như vậy, sao có tư cách ở lại bên người nọ, người nọ ngày ngày gặp quỷ, mà người phụ nữ này nhìn người khác hóa vàng đã sợ, người phụ nữ này từ đầu đến đuôi không có một chỗ nào xứng đôi với Ngôn Tư Diễn, liếc mắt ghét bỏ nhìn Hạ Lâm, Tần Húc Cẩn mở miệng nói, “Tôi muốn hồng trà.”
Ngôn Tư Diễn tươi cười cứng đờ, “Trong nhà chỉ có bia, nước ngọt thêm nước lọc, nếu không…”
“Một ly nước lọc,” Tần Húc Cẩn nhìn Ngôn Tư Diễn, “Bia có rất nhiều nguyên tố hóa học vượt quá mức quy định, còn có nước ngọt uống nhiều không tốt, cậu cứ như vậy không tốt cho thân thể.”
“Tôi đã biết,” Ngôn Tư Diễn hừ hừ, sao không nói mấy thứ anh bình thường uống kia có vấn đề, được rồi, cậu thừa nhận một gói trà nhỏ Tần Húc Cẩn uống chính là mấy tháng tiền lương của cậu, có lẽ đại khái thật sự không có hại cho thân thể, nhưng mà sao anh ta có thể mang tiêu chuẩn của một kẻ có tiền đặt trên một người nghèo như cậu?
Mời hai người hai ly nước lọc, Ngôn Tư Diễn ngồi xuống sofa, nhìn đồng hồ trên tường, sắp tới thời gian ăn tối rồi, nhìn bộ dáng Boss có vẻ không có ý muốn đi, chẳng lẽ tối nay còn phải giữ anh ta ở lại ăn cơm?
Nghĩ đến trong tủ lạnh nhà mình có năm quả trứng gà, bốn quả mướp đắng, hai quả dưa chuột cùng một quả cà chua, vô luận như thế nào cậu cũng không dám nấu mấy thứ kia mời ông chủ ăn.
Nghe tiếng kim giây chạy “Tick tak tick tak”, Ngôn Tư Diễn khẽ cắn môi, “Ông chủ, tôi chuẩn bị nấu cơm, nếu không anh…”
“Tôi không kiêng ăn, cậu cứ tùy ý,” Tần Húc Cẩn cúi người cầm